Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2230: Tính đứt nhân quả, gọi là vô sinh! (2)

Nên trong thời khắc mấu chốt liên tiếp gặp khó khăn, Hỏa Giới đã nhiều lần thể hiện trước mặt người khác nhất định không thể dựa vào. Hắn nhất định phải xuất ra thủ đoạn hoàn toàn mới, mới giúp được bản thân giành được sinh cơ.
Nên trận chiến đầu tiên của Thanh Văn chi vực xuất hiện.
Sau khi đao quang lôi điện Trương Lâm Xuyên giật xuống bổ vỡ kiếm tơ vô biên, tiếp tục chém về phía Khương Vọng.
Nhưng ngay lúc này.
Âm thanh ầm ầm kia đột nhiên có hình có chất cụ thể, sinh ra linh tính, không còn muốn đi theo lôi điện, sinh ra ý phản ngược.
Sự biến hóa này hết sức đột ngột.
Âm thanh như đao, liên tục chém xuống, trong nháy mắt đã cắt nát đạo đao quang lôi điện.
Tiếng sấm sét cắt nát lôi điện, tiếp tục công kích Trương Lâm Xuyên!
Trương Lâm Xuyên gặp nguy không loạn, lật tay thi triển Vô Căn thần thông, xóa sạch âm thanh liên quan đến người, tiêu diệt thanh văn.
Ứng phó cực kì hoàn mỹ.
Nhưng hắn hiểu rõ, có một vấn đề khó khăn hơn, đang bày ra trước mặt.
Thanh văn linh vực mới toanh chưa thấy bao giờ này của Khương Vọng, có thể gọi là quốc gia của âm thanh, có thể khống chế tất cả âm thanh nằm trong phạm vi Linh Vực.
Dù với tu vi và tầm mắt của hắn, cũng khó mà trong thời gian ngắn tìm ra được biện pháp, giành được quyền khống chế âm thanh.
Như vậy, trong quá trình chiến đấu kế tiếp, hắn sẽ không thể mở miệng, không thể gây ra động tĩnh, mỗi một động tác đều phải làm trong im lặng, trong khi Khương Vọng lại có thể tha hồ gây ồn, hắn không chỉ phải để ý tới kiếm thuật tuyệt đỉnh của Khương Vọng, mà còn phải để ý đến thế công của âm thanh ở khắp mọi nơi...
Điều này cũng thôi đi.
Mang thêm cái xích cũng chưa hẳn không giết được Khương Vọng.
Nhưng mà, một khi giọng nói của hắn bị Khương Vọng nắm trong tay, Khương Vọng chắc chắn sẽ khiến trận chiến sinh tử này trở nên đỉnh điểm.
Hắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng Khương Vọng lại là nhân vật đang tắm trong ánh mặt trời rực rỡ, tha hồ rêu rao trong ánh mặt trời chói chang.
Nơi này đương nhiên cách Kiếm Các, Mộ Cổ thư viện và Việt quốc rất xa.
Nhưng khoảng cách này cũng không thể chịu nổi khi nhất cử nhất động của Khương Vọng đều khua chiêng gõ trống, rung trời động đất, một lúc nữa, nhất định sẽ có cường giả nhận thấy.
Hắn giết được Khương Vọng trong nháy mắt không?
Vấn đề này chưa có đáp án.
Trong lòng Trương Lâm Xuyên đã có tính toàn, hắn ngậm miệng, nhún người nhảy lên.
Không gian xung quanh rúng động, nổi gợn sóng nước, đã phát động Càn Khôn Tác. Ngay lúc đang chiếm ưu thế, hắn quyết định rời đi, chạy vào khe hở thế giới.
Giết Khương Vọng là chuyện rất quan trọng, cho dù là ai, có một kẻ thù thiên phú chấp nhất và kinh người, cực kỳ có sức ảnh hưởng như vậy, cũng rất khó mà nằm yên gối.
Nhưng so nó với an nguy của mình, so nó với đại đạo mà mình cầu, nó chả là gì cả.
Nói cho cùng, hắn không yêu cũng không hận Khương Vọng, càng không hề có chấp niệm nào.
Khương Vọng chẳng qua chỉ là một cục đá chặn đường đi tới đại đạo, chỉ thế thôi.
Nhưng trong gợn sóng ánh sáng mờ mịt này, đột nhiên lóe lên một ngọn lửa màu đỏ thắm.
Ánh lửa kia nhảy lên theo sóng gợn ánh sáng, thiêu đốt sức mạnh thần thông của hắn, ngăn cản đường đi của hắn!
Con người đúng là không nên để lộ quá nhiều về bản thân... Trương Lâm Xuyên nhàn nhạt nghĩ.
Mới thi triển Càn Khôn Tác trước mặt người khác có mấy lần, mà đã bị tìm ra cách quấy nhiễu.
Đương nhiên hắn biết Tam Muội Chân Hỏa của Khương Vọng.
Theo sự ‘biết hiểu’ càng sâu, uy năng của Tam Muội Chân Hỏa sẽ càng tăng, điều này hắn cũng đã biết.
Từ trong du hỏa du tẩu tứ phương, vây khốn đường đi của mình từ Khương Vọng, Trương Lâm Xuyên nhìn ra được rốt cuộc Khương Vọng đã nghiên cứu mình bao lâu, hiểu rõ mình đến mức nào!
Hèn gì đoán ra được quyết định của hắn hôm nay, ngăn cản đường đi của hắn.
Hắn dừng Càn Khôn Tác, gợn sóng không gian chợt dừng, xoay người quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn Khương Vọng:
"Xem ra ngươi thật sự rất hận ta."
Giọng rất hờ hững.
Hắn nói rất thoải mái, mặc kệ giọng nói sẽ bị Thanh Văn chi vực của Khương Vọng khống chế, mặc cho âm thanh sẽ biến thành đao, thành kiếm, thành chủy thủ, thành thương, cực kỳ sắc bén chém vào Thánh Khu Bạch Cốt của hắn.
Sau đó thi nhau tiêu tán.
Vô Sinh Giáo Tổ với thần uy như biển, khiến người ta sợ hãi đã xuất hiện.
Nhưng Khương Vọng chỉ bình tĩnh đáp:
"Ta nghĩ, trên thế giới này, không còn ai hiểu rõ ngươi hơn ta."
Hắn không cần nói mình hận Trương Lâm Xuyên, nhưng điều này đã được câu này của hắn miêu tả vô cùng cụ thể.
Trong khu vực âm thanh, vạn tiếng đều đến, âm thanh của hắn đương nhiên cũng là vũ khí.
Mỗi một chữ, mỗi một âm tiết đều đang phát động tấn công về phía Trương Lâm Xuyên.
Quả thật là phòng ngự của Thánh Khu Bạch Cốt kia kinh người, quả thật trong loại chiến đấu cấp độ này, Âm Sát thuật còn chưa đủ để sinh ra uy hiếp trí mạng. Nhưng giọt nước cuối cùng cũng có ngày xuyên đá. Hơn nữa mỗi một lần tiến công, cũng đều là bổ sung hiểu biết của hắn đối với Trương Lâm Xuyên.
Lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng đến cực hạn.
Không có lúc nào là không chiến.
Trương Lâm Xuyên cứ như vậy, dưới sự tấn công không ngừng nghỉ của âm thanh, mặt không biểu cảm bắt đầu đi trở về:
"Khương sư đệ, có lẽ ngươi thật sự một lòng muốn chết?"
Keng keng keng keng keng!
Đáp lại hắn là âm thanh của chính hắn hóa thành vũ khí, không ngừng va chạm trên người hắn, phát ra tiếng kim loại vô cùng vang dội!
Trận quyết đấu sinh tử này của Khương Vọng quả thực là muốn đánh cho mọi người đều biết!
"Ta sớm đã chỉ lên trời thề, dưới ánh trăng sáng, ngươi và ta không thể cùng tồn tại. Trương sư huynh, ngươi nói xem?"
Giọng nói của Khương Vọng bình tĩnh như vậy, mà hắn cầm kiếm, cũng không tránh lui.
Cho dù hắn đã rơi vào thế hạ phong nhất định trong trận chiến lúc trước, cho dù hai chữ "chiến tử" đã không chỉ dừng lại ở mức có thể.
Hắn cũng chủ động xung phong về phía Trương Lâm Xuyên!
Hắn cần kéo dài thời gian, nhưng nhất định không thể dựa vào việc tránh lui. Chỉ cần hắn có chút thả lỏng, hắn không nghi ngờ chút nào, Trương Lâm Xuyên sẽ lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Hôm nay không có quyết định nào khác, chỉ có tử chiến mà thôi.
Điều duy nhất hắn xác định là !
Hắn đã hiểu rõ Trương Lâm Xuyên rất nhiều, hắn còn có thể hiểu rõ Trương Lâm Xuyên nhiều hơn.
Nếu hiện tại Trương Lâm Xuyên không thể nhanh chóng giết hắn, thì càng ngày càng khó có thể nhanh chóng giết hắn!
Hiện tại hắn thật sự khó có thể chiến thắng Trương Lâm Xuyên, hy vọng giữa sống và chết xa vời. Nhưng thời gian đồng hành cùng hắn, ánh sáng mặt trời cùng tồn tại với hắn, đại thế thêm vào thân hắn.
Cứ như vậy đi về phía trước.
Dùng thương tổn đổi mạng, lấy mạng đổi cơ hội.
Cố gắng hết sức, đổi một khả năng khác khiến Trương Lâm Xuyên vĩnh miên!
Mang theo giác ngộ như vậy, Khương Vọng thả người lướt qua, kiếm khởi Minh Nguyệt.
Kiếm khí gào thét mấy chục trượng, kiếm ngân vang vọng trăm ngàn dặm!
Vào giờ khắc này, Trương Lâm Xuyên rốt cuộc không thể giữ lại nữa.
Khương Vọng hiểu rõ, hắn cũng vô cùng rõ ràng.
Nếu hôm nay hắn không thể nhanh chóng giết chết Khương Vọng, thì "giòi trong xương" này sẽ quấn đến chết!
Nên vào thời khắc này.
Màu trắng trong mắt hắn phóng đại vô hạn. Màu trắng này nhuộm ánh mắt hắn, thậm chí mũi, gương mặt hắn, cơ thể hắn, vì thế kéo dài đến không gian xung quanh, sau đó lan tràn khắp trời đất.
Đương nhiên cũng thu nhận khu vực mà Khương Vọng đã nghe được, cùng với bản thân Khương Vọng!
Hắn đã mở ra Vô Sinh Thế Giới !
Đây là căn bản đạo đồ của hắn, thủ đoạn mạnh nhất, thành tựu cao nhất.
Lấy Vãng Sinh làm dẫn, lấy Càn Khôn Tác làm cầu, lấy Vô Căn làm tường, lấy đạo đồ làm trụ chống trời, lấy lý giải đối với thế giới chân thật làm vô sinh chi cương, lấy sức mạnh tín ngưỡng bàng bạc vô kế làm đất màu mỡ, lấy vô số hồn phách cường giả bị hắn tự tay chém giết làm chất dinh dưỡng...
Đạo, Thần, Nhân, hội tụ ở đây.
Kết xuất ra đạo quả vô cùng sáng chói, vô cùng huy hoàng.
Là thế giới không có sự sống như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận