Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 523: Kim thiền thoát xác

Nơi sự việc xảy ra cách Lâm Truy thành khá xa. Mặc dù là nối thẳng đến một trong những đường quan đạo của Lâm Truy, nhưng chắc vì trước đó Tô Xa đã có sắp xếp, nên rất lâu sau đó không có ai tới.
Khương Vọng vội vã chạy về Lâm Truy, không hề thu liễm, người của Địa Ngục Vô Môn chẳng để ý mấy chuyện này.
Ở đó chỉ còn thi thể không đầu của Tô Xa, cùng với một đống gỗ vụn trộn lẫn máu thịt ở nơi vốn là phu xe và xe ngựa.
Cuộc sống của một người bình thường đa phần đều êm ả, do vậy, họ cũng không có khả năng chống đỡ với sự cố bất ngờ.
Sau khi người của Địa Ngục Vô Môn và Khương Vọng rời đi, bên dưới đống gỗ vụn hòa với máu thịt, sâu không biết bao nhiêu dưới lòng đất, xuất hiện hư ảnh một kim nguyên bảo rất to từ từ nổi lên.
Lên tới giữa không trung, "Kim nguyên bảo" từ ảo hóa thành thật.
Ở giữa của nó nứt ra, lộ ra bên trong có một người nằm nhắm mắt.
Nếu Doãn Quan quay lại, ắt sẽ giết người này thêm một lần nữa, vì người này chính là Tô Xa.
Thi thể không đầu trên đất vẫn còn đó, bị Doãn Quan chính tay đánh nát đầu, nằm ở đó vô cùng chân thực.
Kim nguyên bảo lúc này, giống như một cái "Quan tài" .
Gương mặt của "Tô Xa" này tái hơn trước kia rất nhiều.
Ông ta từ từ mở mắt, lơ lửng đứng lên, tiện tay cất kim nguyên bảo đi, nhìn thi thể của mình ở dưới đất, mặt không cảm xúc, bay đi.
Ông ta không thể không thừa nhận, ông ta đã đưa ra một quyết sách bết bát nhất từ khi thành lập Tụ Bảo thương hội đến nay.
Xét về mặt lợi ích đơn thuần, chọn Trọng Huyền Tuân là không sai, nhưng ông ta không nên trước thì hợp tác với Trọng Huyền Thắng, sau đó lại đạp hắn một cước. Và nếu đã đạp, thì phải giết chết hắn luôn, chứ không phải cho rằng hắn không thể gây ra được gợn sóng gì trước mặt Trọng Huyền Tuân.
Tất cả mọi người đều đánh giá thấp Trọng Huyền Thắng, bao gồm cả người từng đầu tư cho Trọng Huyền Thắng là ông ta.
Lúc ấy ông ta ủng hộ cuộc chiến Tề Dương, chính là vì Trọng Huyền Thắng tìm tới cửa đề nghị hợp tác. Ngoài sáng trong tối, Tụ Bảo thương hội đều đặt tiền cược vào Trọng Huyền Trử Lương.
Đương nhiên ông ta nhìn ra dưới sự áp đảo của Trọng Huyền Tuân, thế nhưng Trọng Huyền Thắng lại vẫn có lòng kiên định và thủ đoạn đáng khen. Nhưng ông ta lại đi quy hết công lao ấy cho Trọng Huyền Trử Lương, cho rằng là nhờ Trọng Huyền Trử Lương chỉ điểm, vì Trọng Huyền Tuân quả thực chói mắt quá.
Đương nhiên những chuyện này đều đã qua, giờ có hối hận cũng không cần thiết.
Là người đưa Tụ Bảo thương hội phát triển đến mức độ như bây giờ, Tô Xa đương nhiên là người bén nhạy và có tầm nhìn. Ông ta hiểu rất rõ, từ lúc Từ Phóng moi tim móc gan ở ngoài Thanh Thạch Cung, tất cả những gì ông ta làm, chỉ là sự giãy giụa trước khi ngã gục.
Hai nước cờ Trọng Huyền Thắng đã đi, cả đưa Trọng Huyền Tuân vào Tắc Hạ học cung, lẫn lấy Hứa Phóng làm kiếm, đều là nước cờ tuyệt tác.
Trong cuộc đấu tàn khốc của hoàng quyền, dù Tụ Bảo thương hội có thực lực mạnh gấp đôi, thì cũng vẫn vô cùng yếu ớt, đừng nói chi ông ta bị kiếm chỉ thẳng vào mạng môn.
Bắt đầu từ lúc đó, ông ta đã bắt đầu suy nghĩ đường lui.
Muốn vứt bỏ một sản nghiệp lớn như Tụ Bảo thương hội, ắt phải là một quyết định vô cùng đáng sợ, vậy mà ông ta lại không chút do dự đưa ra quyết định đó.
Thật ra, lúc các đại thương hội của nước Tề thi nhau xông vào hút máu vết thương của Tụ Bảo thương hội, trừ Tứ Hải Thương Minh và Trọng Huyền Thắng, phần nhiều lợi ích là bị một số tiểu thương hội nuốt mất. Và đằng sau lưng các tiểu thương đó, chính là Tô Xa.
Ông ta dùng cách tay trái lấy của tay phải, dời tài nguyên đi thành công. Đương nhiên, trong quá trình này, không tránh khỏi bị tổn thất rất nhiều. Mười giữ còn không đủ một, nhưng dù gì cũng vẫn giữ được một ít.
Sau đó giả chết không ra, nhiều lần ra vẻ giãy giụa, song đều là chút biểu diễn trước khi kim thiền thoát xác.
Đương nhiên, ông ta cũng là dùng hết sức để "Giãy giụa", nếu không làm sao qua mắt được Trọng Huyền Thắng, càng không qua mắt nổi Khánh Hi của Tứ Hải Thương Minh.
Nếu giúp được Tụ Bảo thương hội cải tử hồi sinh đương nhiên là tốt nhất, vì bản thân tấm chiêu bài này có giá trị tài sản không sao đo lường được, nếu không thể thì mới phải buông tay.
Khi Tào Hưng đại diện cho Hà quốc cữu rời khỏi thương hội, đã lập tức khiến mọi chống chọi của Tụ Bảo thương hội tan rã, một đại thương hội gần như hoàn toàn sụp đổ chỉ trong một đêm.
Tô Xa biết rõ, mất đi Tụ Bảo thương hội, với thực lực Ngoại Lâu cảnh đỉnh phong của ông ta, ông ta không thể tự bảo vệ được bản thân. Cả Trọng Huyền Thắng lẫn Khánh Hi, hay những thế lực khác tham dự chia cắt Tụ Bảo thương hội, sẽ không ai muốn để cho ông ta còn sống.
Nên ông ta không thể không đi tiếp nước cờ thứ hai. Ông ta phải "Chết", cái cần làm là cách thức khống chế cái "Chết" của mình.
Muốn giết một con cháu thế gia cao cấp như Trọng Huyền Thắng, ở trong thành Lâm Truy cơ bản là không có cơ hội.
Nên ông ta mới dời tầm mắt qua Khương Vọng.
Khương Vọng từ Tức thành trở về Lâm Truy rõ ràng là một mục tiêu tốt, một là bản thân hắn không có bối cảnh, hai là hắn với Trọng Huyền Thắng vô cùng hợp rơ. Giết chết Khương Vọng chính là chặt đứt một cánh tay của Trọng Huyền Thắng, đồng thời còn thả ra một vài đầu mối, không chừng còn dụ được cả Trọng Huyền Thắng tới luôn.
Giết Khương Vọng trước, sau đó giết Trọng Huyền Thắng, tiếp theo là tìm cách thoát thân khỏi sự trả thù của Trọng Huyền gia, làm lại từ đầu. Đây là một kế hoạch không sai.
Chỉ cần đổi một thân phận khác, dùng các tiểu thương kia làm trụ cột chính, tin rằng với năng lực bản thân, chưa chắc không tái tạo được một Tụ Bảo thương hội.
Chỉ tiếc cả vận lẫn mệnh đều không may, khi Tụ Bảo thương hội gần như đã nhìn thấy cảnh dẫm Tứ Hải Thương Minh xuống dưới chân, lại bị tóm ngay điểm yếu, vài ba nhát đã bị tổn thương nặng, nếu thêm lần nữa, chưa chắc đã có nhiều cơ hội và khả năng như vậy.
Cũng vì vậy, ông ta vô cùng hận Trọng Huyền Thắng.
Nhưng ông ta không ngờ, lại gặp phải người của Địa Ngục Vô Môn. Mặc dù cũng đã hoàn thành một lần chết thoát thân, nhưng một là chưa giết được Trọng Huyền Thắng, hai là cũng chưa giết được Khương Vọng, đúng là hơi lãng phí cho cái "Chết" này.
Phải biết cái giá của chết giả là rất kinh khủng.
Nhưng mà, thôi cứ vậy đi. Tô Xa nghĩ.
Ông ta không định nhằm vào Trọng Huyền Thắng trong một thời gian dài sắp tới. Thậm chí sẽ không biểu lộ một chút địch ý nào với các kẻ địch cũ, thù hận của bản thân cũng là một loại dấu vết, mà ông ta sẽ không để lại dấu vết. Ông ta sẽ dùng một thân phận mới hoàn toàn, nghênh đón một sự khởi đầu hoàn toàn mới.
Chờ đến khi lại đứng trên vị trí đỉnh phong... họ sẽ gặp lại.
Khương Vọng một mình chạy tới Lâm Truy thành, trong lòng thật ra rất phức tạp. Một phát giành giải nhất ở bí cảnh Thất Tinh Lầu, con đường tương lai trở nên thật rõ ràng, hắn hoàn toàn có thể dùng tài nguyên nước Tề để mình từng bước trở nên mạnh mẽ.
Hơn nữa lần này trở về Lâm Truy, hắn còn phải tiếp tục giúp Trọng Huyền Thắng. Rèn luyện qua ba thế giới Thất Tinh, đã giúp hắn có đủ sự tự tin về bản thân mình.
Nhưng vẫn còn ở bên ngoài thành Lâm Truy, đã bị Tô Xa ra oai phủ đầu, suýt nữa bỏ mình.
Cái chết, thật sự là một chuyện rất đáng sợ.
Đã từng trải qua khoảng thời gian nằm trong quan tài chờ chết, hắn không bao giờ muốn trải qua lần nữa.
Hắn không ngờ mình lại bị Tô Xa đánh ngã dễ dàng như thế.
Khát vọng trở nên mạnh mẽ chưa bao giờ biến mất trong lòng Khương Vọng, và vừa trải qua một lần suýt chết đã khiến khát vọng đó cháy mãnh liệt hơn một chút.
"Ta không bao giờ muốn nằm im chờ chết nữa." Hắn thầm nhủ trong lòng.
Để trời này, đất này, gió ở khắp xung quanh này, đều làm chứng.
Khương Vọng đang tiến về phía trước chợt ngẩng đầu, trên trời cao, có hai bóng người đang chạy tới cực nhanh.
Một người thân hình mập mạp, một người mặc khôi giáp đen, đều là người không thể quen thuộc hơn được nữa.
Khương Vọng bay lên chặn đường.
"Khương Vọng!"
Nét mặt lo lắng của Trọng Huyền Thắng hơi giãn ra, nhưng tia máu giăng đầy trong đôi mắt hí nhất thời không tan đi kịp. Hắn nhìn Khương Vọng từ trên xuống dưới: "Ngươi không sao chứ?"
"Suýt nữa thì có chuyện." Khương Vọng khẽ hếch cằm: "Các ngươi đây là…?"
"Ta nhận được tin, Tô Xa chó cùng rứt giậu, định ra tay với ngươi. Trong gia tộc rất nhiều ý kiến phản đối, làm ta không mời được thúc phụ, ta đành phải tự chạy tới."
Trọng Huyền Thắng vài ba lời kể rõ mọi chuyện, rồi nheo mắt hỏi: "Tô Xa đâu? Ngươi không gặp phải?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận