Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 537: Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh

Trọng Huyền Thắng yên lặng chờ Vương Di Ngô "Xử lý" xong đám tiểu nhị, chờ người ta hai tay nắm lại thành quyền, quay lại nhìn mình.
Suốt quá trình này, hắn không nói với Thập Tứ một câu.
Mà cũng chẳng có gì cần phải nói.
Quyết định của hắn chính là quyết định của Thập Tứ, thái độ của hắn chính là thái độ của Thập Tứ, trước giờ đều vậy.
Trọng Huyền Thắng đương nhiên là người vô cùng thông minh, hắn luôn tìm được thời cơ tốt, luôn có khả năng tự đánh ra cục diện có lợi cho mình. Nhưng ở trong phạm vi của "Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh", hắn biết mình không có lựa chọn.
Giết Vương Di Ngô, hoặc là bị Vương Di Ngô giết.
Hắn đã đưa ra quyết định, cho nên hắn đứng yên, như một ngọn núi.
Hắn thậm chí không ra tay khi Vương Di Ngô đang đối phó những người khác, hắn muốn chờ đến khi Vương Di Ngô tập trung toàn bộ tinh thần, không còn bị phân tâm bởi chuyện gì nữa, hắn muốn nghênh chiến một Vương Di Ngô trong trạng thái mạnh nhất.
Loại chiến đấu cấp bậc này, đã không chỉ còn là công pháp, bí thuật, thể lực, mà còn bao gồm cả tinh thần, ý chí, khí thế... so đấu trên tất cả mọi phương diện.
Cho nên đầu tiên hắn phải lấy lại toàn bộ khí thế mà ban nãy mình đã ném đi trở về.
Trốn tránh giao phong là lựa chọn tối ưu trước khi phát hiện có Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh, toàn lực nghênh chiến là lựa chọn tối ưu sau khi phát hiện có Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh.
Hắn luôn đưa ra được lựa chọn tối ưu.
Lúc này, hắn với Vương Di Ngô đứng đối diện nhau, trong mắt không hề có một tia né tránh.
Hắn là thiếu niên mập mạp dám xông vào nguy hiểm, cực kì tập trung trong Thiên phủ bí cảnh. Hắn là Trọng Huyền Thắng đã dốc toàn lực, dốc hết tất cả để thúc đẩy trận chiến Tề Dương. Vừa thu hoạch xong, lại đem tất cả thu hoạch lấy được từ trận chiến Tề Dương đập lên người Trọng Huyền Tuân, đẩy y vào Tắc Hạ Học Cung, chỉ cầu đánh một trận, thừa cơ hội diệt sạch mọi làm ăn kinh doanh dưới tay Trọng Huyền Tuân.
Hắn là người dám liều mạng, không chỉ một lần lấy cái mạng mình đi đánh cược.
Khương Vọng nói hắn có tính cá cược quá nặng, hắn trả lời mình vạn bất đắc dĩ!
Vương Di Ngô bước về phía trước, quyền của y rất đơn giản, giành tiên cơ, cướp trung tuyến, quyết định sinh tử.
Nên y luôn tấn công, lúc nào cũng ở rạng thái tấn công, bất kể đối thủ là ai.
Nhưng chân phải y mới vừa nâng lên, Trọng Huyền Thắng đã giơ cao tay, lật lại, đè xuống!
Trọng lực vô hình vô chất nhưng tồn tại thật sự trong nháy mắt đè lên người Vương Di Ngô như một ngọn núi!
Chân phải của Vương Di Ngô bị ép phải rút trở về.
Cả người y rơi rung lên, hai chân lún xuống chừng hai tấc.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Y nhấc chân, bước tới.
Lúc nhấc chân hơi khó khăn, nhưng lúc hạ xuống đất là hoàn toàn không tiếng động. Chỉ một bước chân, mà dường như đã thích ứng.
Khí lực đáng sợ, sức mạnh đáng sợ!
Y xông lên, đề quyền, oanh quyền.
Chỉ một động tác đơn giản, nhưng như được lập lại cả ngàn cả vạn lần. Sau ngàn lần vạn lần tích lũy, mới đánh xuống.
Không khí bị đánh đến mức phát ra tiếng nổ.
Không sợ, không lùi, vô địch. Vô úy, vô hồi, vô địch.
Vô Ngã Sát Quyền!
Một quyền không thể nào cản nổi!
Nhưng một bóng người mặc giáp đen đã xuất hiện ngay trước mặt y.
Trọng kiếm đen tuyền như mang theo sấm và gió, chính diện chém thẳng tới.
Đang !
Nắm đấm cứng đối cứng nện lên mũi trọng kiếm.
Vương Di Ngô rõ ràng là tu sĩ binh gia, nhưng cơ thể còn mạnh hơn cả võ phu, dùng nắm tay bằng da thịt của mình đối đầu với trọng kiếm.
Trọng kiếm bị một quyền đánh cho hất cao lên, toàn thân Thập Tứ lộ ra.
Quyền thứ hai của Vương Di Ngô đánh tới.
Phanh !
Một nắm đấm khác đã đón lấy nó.
Trọng Huyền Thắng đã kịp chạy tới, dùng một quyền tập trung trọng lực thuật, cứng đối cứng, đối quyền với Vương Di Ngô!
Rắc.
Có thể nghe được rất rõ tiếng nứt xương, cánh tay phải của Trọng Huyền Thắng đã bị gãy xương.
Nhưng một quyền trọng lực thuật này nặng như núi, Vương Di Ngô cũng bị lực làm cho ngửa ra sau, toàn thân lảo đảo.
Ngay lúc này, Thập Tứ nâng cao trọng kiếm, từ trên cao tàn bạo chém xuống!
Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ từ nhỏ đã sớm chiều sống chung, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý. Trọng Huyền Thắng mạo hiểm đón một quyền, không chỉ để ngăn địch, mà còn để tạo cơ hội cho Thập Tứ.
Một kiếm này cực nhanh, nặng vô cùng, ác vô cùng, mang theo khí thế chém núi xẻ sông.
Vương Di Ngô không chút chần chừ, vung nắm tay lên đón đỡ.
Đang đang đang đang đang đang... !
Trong nháy mắt, Thập Tứ chém ra liên tục sáu trăm kiếm.
Những nhát chém nặng nề như vậy, tàn bạo như vậy, liên tục sáu trăm lần! Mức độ gánh vác của cơ thể là cực kỳ đáng sợ, đây chính là mang mạng ra để chém.
Vương Di Ngô đoán sai, bị chém rơi xuống đất, nửa người dưới bị vùi vào trong đất.
Suốt quá trình đó, Trọng Huyền Thắng chịu đựng cơn đau gãy xương, không ngừng gia trì trọng thuật lên từng nhát kiếm cho Thập Tứ. Hai người liên thủ, mới đánh được Vương Di Ngô không kịp phản công.
Thừa dịp Vương Di Ngô bị đánh lún xuống đất, Trọng Huyền Thắng múa may mười ngón tay, cứ như cánh tay bị gãy xương kia không phải là của mình, đao gió màu xanh nhạt chi chít gào thét chém tới, trong nháy mắt phủ kín Vương Di Ngô chìm ngập.
Đạo thuật đơn giản nhất, nhưng có hiệu quả trực tiếp nhất, là thứ Trọng Huyền Thắng xưa nay luôn theo đuổi.
Một tiếng nổ vang, Vương Di Ngô lại đánh mạnh đến mức làm nổ không khí. Quyền của y đánh ra một vầng sáng màu đen hình nửa vòng tròn, chặn đứng tất cả đao gió.
Mà Thập Tứ từ trên cao mà rơi, lại một lần nữa sáu trăm kiếm chém liên tục, giống nhau mỗi một kiếm đều bị trọng thuật tăng thêm.
Vầng sáng nửa hình tròn màu đen kia vừa chạm vào là vỡ.
Ở trước khi trọng kiếm chạm tới, Vương Di Ngô tung người lùi ra sau.
Kiếm của Thập Tứ chém vào khoảng không, vừa chạm tới đất liền dừng lại, nhưng mặc dù vậy, áp lực kiếm mang tới vẫn ‘đánh’ cho mặt đất nứt ra.
Vương Di Ngô lùi ra sau, phát hiện từ lúc bắt đầu chiến đấu đến lúc này, trọng áp không đâu không có kia đột nhiên biến mất. Cơ thể trở lại bình thường, có ảo giác "Nhẹ nhõm" hẳn.
Vào lúc này, một lực va chạm cực kỳ cường đại đập mạnh vào người y, làm tốc độ đang quay lùi của y tăng mạnh.
Thập Tứ vọt tới, hai tay cầm kiếm chém ngang.
Chém một phát lại là sáu trăm kiếm!
Một thanh trọng kiếm như này, mỗi một kiếm đều là gánh nặng cực lớn. thế nhưng Thập Tứ không rên một lời, lần nào cũng dùng hết sức lực, phát một lần là sáu trăm lần chém. Chém như vậy, gánh nặng đối với cơ thể là cực kỳ đáng sợ, địch còn chưa bị thương, bản thân đã tổn thương rồi.
Nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng, mạnh như Vương Di Ngô, cũng bị chém phải không ngừng lùi tiếp.
"Chính là lúc này!"
Trọng Huyền Thắng rống lên, một tay duy trì trọng lực, tay phải lại nắm thành quyền đấm về phía trước, quả thực không coi cái tay này là tay mình.
Nhưng mục đích chiến thuật của hắn, đến đây cũng đã rõ ràng.
Hắn với Thập Tứ đều bị "Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh" đánh dấu, không thể rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của "Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh", đành phải ở nơi này liều chết đánh giết.
Nhưng Vương Di Ngô thì không!
Vương Di Ngô có thể rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của "Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh".
Điều này giúp mang đến một khả năng rằng họ có thể đẩy Vương Di Ngô ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của "Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh".
Cái này nghe thì tưởng không có ích lợi gì, bởi vì lúc nào Vương Di Ngô cũng có thể trở lại.
Nhưng đừng quên, nơi này là phố đông, nơi này là Lâm Truy!
Một khi Vương Di Ngô bị đánh văng ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của "Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh", sẽ nhanh chóng bị người bên ngoài cảm nhận được, khi ấy, người của Bắc Nha rất nhanh sẽ chạy tới.
Người như Vương Di Ngô mà bị phát hiện đang chiến đấu với người khác, Lâm Truy thành nhất định sẽ đưa ra phản ứng tích cực nhất.
Đây chính là chiến thuật Trọng Huyền Thắng định ra trong tình hình khẩn cấp lúc này. Liều mạng là giả, kích thích phản ứng bên ngoài mới là thật!
Hắn không hề muốn đánh tới thiên hoang địa lão với Vương Di Ngô trong phạm vi tác dụng của "Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh", hắn muốn tận lực giảm bớt thời gian Vương Di Ngô "Càn rỡ ".
Thập Tứ có thể nói là đã tiến hành phối hợp hoàn mỹ.
Hai người hợp lực, làm một lèo, đẩy Vương Di Ngô ra ngoài.
Vương Di Ngô bị đánh bay ngược ra sau, khi sắp bay ra khỏi cửa "Mộng hoa", bay ra khỏi phạm vi của "Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh" thì y chợt hạ xuống đất, hai chân đứng lại vững vàng.
Trọng Huyền Thắng không ngừng gia tăng xích lực, tăng lên tới cực hạn.
Nhưng chân Vương Di Ngô như mọc rễ, không nhúc nhích.
"Ngươi thua." Y nói.
"Bởi vì ngươi chỉ muốn đánh lui ta, chứ không phải .. Đánh bại ta!"
Y bắt đầu lại đi vào.
Càng đi càng nhanh.
"Cái giá của việc thua... Chính là chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận