Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2531: Diệt Thế Ma Long (1)

Thời gian bốn năm, nói dài thì nó trôi qua chỉ trong nháy mắt, nói ngắn thì nó cũng như sóng vỗ tràn bờ.
Lôi Chiêm Càn, kẻ từng một mình chiếm giữ tinh vị Thiên Khôi trong Thất Tinh Cốc, một chưởng Long Xà Khởi Lục, chủ động tấn công tất cả mọi người đã vĩnh viễn không thể nào quay trở lại.
Khương Vọng dẫn mọi người rời đi, dựa theo chỉ dẫn của địa đồ tìm tới vị trí của bộ lạc Khánh Hỏa.
Lúc này tâm tình của hắn rất phức tạp, nhưng nhân sinh đâu chỉ phức tạp mỗi khoảnh khắc này?
Hắn đã tận mắt chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt rồi.
Một đoàn người bay nhanh trên không trung, vượt qua đồi núi liên miên, Liên Ngọc Thiền lên tiếng hỏi:
"Lần trước đến một giới này, lão bản cũng không phải đi một mình sao?"
Khương Vọng cũng không giấu giếm:
"Lần trước ta đến đây là thông qua bí cảnh Thất Tinh Cốc ở quận Đại Trạch của Tề quốc, lần mở ra trước đó đã là bốn năm trước, người tham gia cũng không ít."
Liên Ngọc Thiền hiển nhiên có chút hiểu biết về tài nguyên trọng yếu này của Đại Trạch Điền thị:
"Điểm rơi của bí cảnh Thất Tinh Cốc từ trước đến nay vốn ngẫu nhiên, có rất nhiều lựa chọn. Đông gia có thể đến rồi lại đến thêm lần nữa, có thể thấy là có chút duyên phận với thế giới này, chuyến này nhất định thành công."
Bạch Ngọc Hà cười nói:
"Đã đánh nhau với Chân Long rồi, xem ra chính là nghiệt duyên."
Đón lấy ánh mắt trợn trừng của Khương Vọng, gã vội vàng đổi giọng:
"Được rồi, ta tiếp tục quan sát. Có tình huống dị thường gì sẽ thông báo cho ngài."
Tịnh Lễ không biết từ đâu lôi ra một cuốn kinh Phật còn mới tinh, xé một góc giấy trắng từ trong trang sách giơ tay lên dán vào miệng Bạch Ngọc Hà.
Bạch Ngọc Hà dùng ánh mắt biểu thị nghi vấn.
Tịnh Lễ vừa cất kinh Phật đi, vừa khịt mũi nói:
"Để ngươi không nói lời vô ích!"
Bạch Ngọc Hà im lặng đến cực điểm. Bây giờ gã thật sự tin hai người này là sư huynh đệ rồi. Hai tên sư huynh đệ này cũng mê tín quá đi!
Tịnh Lễ cũng không thèm để ý đến gã, mà rất có khí phách vỗ vỗ vai Khương Vọng:
"Sư đệ yên tâm, có sư huynh che chở. Nếu là nghiệt duyên thì ta sẽ đổi thành phúc duyên. Nếu là phúc duyên, nên để ngươi hưởng!"
Khương Vọng vừa nhìn chằm chằm vào địa đồ, suy đoán xem Ngao Quỳ sẽ ẩn náu ở đâu, vừa qua loa đáp:
"Vậy thì nhọc cho sư huynh rồi, không có sư huynh thì đệ biết làm sao đây."
Tịnh Lễ đắc ý cười ha hả.
Lâm Tiện vừa bay vừa cầm đao bổ củi khoa tay múa chân đủ các loại chiêu thức, chỉ cần đảm bảo bản thân không bị lạc đường, gã căn bản không tham gia thảo luận. Gã đã học được rất nhiều thứ trong khoảng thời gian tu hành ở tửu lâu Bạch Ngọc Kinh!
Hí Mệnh chú ý đến điểm khác biệt:
"Hệ thống lực lượng của thế giới này có chút ý tứ."
Ý của y đương nhiên là lực lượng đồ đằng của Xích Lôi Nghiên.
Khương Vọng nghe vậy trong lòng chợt khẽ động.
Hắn đã từng học qua Hỏa Nguyên Đồ Điển của bộ lạc Khánh Hỏa, tự thành một hệ thống, huyền diệu vô cùng, khiến hắn có được lợi ích không nhỏ. Về sau tu thành Hỏa giới cũng là lấy lực lượng Hỏa nguyên đồ đằng làm một phần cấu thành nên Hỏa giới.
Loại lực lượng đồ đằng này liệu có liên quan gì đến truyền thừa của Vô Hán Công hay không?
Vị tiên hiền Thượng cổ này được xưng tụng là nguồn gốc vạn pháp này, công pháp sáng tạo ra trong đời căn bản không thể nào tính toán được. Sáng tạo ra một bộ hệ thống tu hành lực lượng đồ đằng chắc cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
"Tín ngưỡng của người Phù Lục là bản nguyên tín ngưỡng. Người ở đây phải ở dưới sự giúp đỡ của Vu Chúc, thông qua hình thức khắc ấn đồ đằng để đạt thành khế ước với bản nguyên đồ đằng, sau đó mượn dùng lực lượng từ bản nguyên đồ đằng."
Khương Vọng dựa vào hiểu biết của mình, cố hết sức giải thích một cách đơn giản nhất có thể:
"Nói là mượn, kỳ thực cũng cần phải tự mình tu luyện, không phải là phương pháp thỉnh thần của Đạo môn. Cái gọi là đồ đằng vốn được khắc ấn trên người, gần giống như trận văn nhưng lại có khác biệt. Vừa có ngoại lực, cũng có nội lực."
Những người đồng hành đều là thiên kiêu chi tử, đương nhiên là vừa nghe đã hiểu.
Hí Mệnh nói:
"Bản nguyên vô ngã, tự nhiên không phải là Thần. Như vậy xem ra, vẫn là bản thân tu luyện đồ đằng."
"Chính xác là như thế."
Khương Vọng nói:
"Có một vị bằng hữu của ta đã từng nói, Thần có ‘ta’, có ‘ta’ tất có tư! Cho nên người Phù Lục cho rằng Thần thực sự không tồn tại. Người nào tự xưng là Thần đều là kẻ trộm cắp bản nguyên."
Hí Mệnh cảm thấy rất hứng thú:
"Lát nữa có thể gặp vị bằng hữu này của ngươi sao?"
Khương Vọng khẽ thở dài:
"Không gặp được nữa rồi."
Rồi hắn im lặng không nói nữa.
Dưới sự trợ giúp của địa đồ, một đoàn người bay nhanh trong thế giới này, rất nhanh đã tìm được tộc địa của bộ lạc Khánh Hỏa.
Bốn năm trôi qua, nơi đây đã hoàn toàn khác xưa.
Bọn họ vừa mới đến gần tộc địa, đã có một đội kỵ sĩ cưỡi Hỏa Lang nghênh đón, mặc giáp trụ chỉnh tề, trường mâu chếch ngang:
"Người đến là người nào ? Sao dám tự tiên xông vào bộ tộc vương quyền!?"
Khương Vọng nhìn mà không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Hệ thống phòng ngự của bộ lạc Khánh Hỏa trước kia không nói là mưa dột bốn phía thì cũng là tám mặt gió lùa. Sao có thể chặn kẻ ngoại lai một cách kịp thời như vậy được?
Làm sao có thể tùy tiện có được một đội ngũ được trang bị giáp trụ tinh xảo đến như thế, ngay cả chống đỡ Tinh thú trong Vô Chi địa quật, người có được mấy bộ giáp sắt như vậy đều là những chiến sĩ đứng ở vị trí tiên phong. Phần lớn chiến sĩ bộ lạc Khánh Hỏa đều chỉ dùng da làm giáp mà thôi.
Chưa nói đến việc tất cả đều cưỡi trên lưng những con Hỏa Lang oai phong lẫm liệt này.
Lúc trước, khi Khương Vọng xuất chinh Sinh Tử Kỳ, Khánh Hỏa Cao Thức còn muốn dùng một đám lão binh giáp rách đao gỉ góp đủ số lượng đi chịu chết.
"Ta không có ác ý!"
Khương Vọng giơ cao hai tay:
"Ta và bộ lạc Khánh Hỏa các ngươi là bằng hữu cũ, không bằng mời tộc trưởng Khánh Hỏa Cao Thức của các ngươi đến đây một chuyến, hắn nhận ra ta!"
Đám người Tịnh Lễ đương nhiên là chờ hắn giao thiệp.
Chiến sĩ bộ lạc Khánh Hỏa cầm đầu ngồi trên lưng Hỏa Lang, cao ngạo nhìn xuống, lạnh lùng nói:
"Ngươi đang nói đùa với ai đấy?"
Thậm chí gã còn giơ trường mâu lạnh lẽo lên, chỉ vào Khương Vọng:
"Đường đường là bộ tộc vương quyền, sao có thể dung túng cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ!"
"Được được được."
Thái độ của Khương Vọng rất tốt:
"Các ngươi đã trở thành bộ tộc vương quyền, tộc trưởng không thể dễ dàng gặp mặt, ta có thể hiểu được, là ta thất lễ rồi. Vậy có thể mời ngươi thông báo cho Khánh Hỏa Hành một tiếng hay không? Chiến sĩ thủ lĩnh Vô Chi địa quật của các ngươi. Hoặc là báo tin cho Khánh Hỏa Nguyên Thần cũng được, chúng ta rất quen biết nhau!"
Hắn liên tiếp nói ra tên của Khánh Hỏa Hành và Khánh Hỏa Nguyên Thần, cuối cùng cũng khiến tên chiến sĩ này có chút tin tưởng. Gã liền hỏi:
"Ngươi từ đâu đến đây? Xưng hô như thế nào?"
"Ta đến từ phía trên Thương Thiên."
Khương Vọng nói:
"Ngươi cứ nói cố nhân Sinh Tử Kỳ là được."
Lời này vừa nói ra, thái độ của chiến sĩ cầm đầu lập tức thay đổi:
"Xin ngài đợi một lát, ta sẽ lập tức bẩm báo với Nguyên Thần tướng quân."
Nói xong gã liền kéo dây cương quay đầu sói, phi như bay đi.
‘Khánh Hỏa Nguyên Thần đã thành tướng quân rồi!’.
Trong lòng Khương Vọng dâng lên cảm khái khó tả, hắn dừng lại tại chỗ, đúng theo quy củ chờ đợi.
Không lâu sau, Khánh Hỏa Nguyên Thần cụt một tay mặc chiến giáp màu đỏ vút không bay tới, vừa nhìn thấy Khương Vọng liền muốn quỳ xuống:
"Tinh Tướng đại nhân!"
Khương Vọng vội vàng đỡ y dậy, không cho đối phương bái mình:
"Lâu rồi không gặp Nguyên Thần, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ rõ ta."
Khánh Hỏa Nguyên Thần thần tình kích động nói:
"Vì sao bộ lạc Khánh Hỏa có được như ngày hôm nay, tiểu nhân sao có thể quên được?"
Y quay đầu nhìn về phía sau Khương Vọng:
"Những vị bằng hữu này là..."
Khương Vọng mỉm cười giới thiệu:
"Bọn họ đều là bằng hữu của ta, đến từ cùng một nơi với ta."
"Mời mọi người tới đây, về nhà rồi nói chuyện."
Khánh Hỏa Nguyên Thần nhiệt tình dẫn đường:
"Năm đó ngài đến bộ lạc Khánh Hỏa, chúng ta không có gì để chiêu đãi, thật là có nhiều thất lễ, hôm nay chúng ta phải không say không nghỉ!"
"Không cần vội."
Khương Vọng khoác tay cùng đi với y:
"Lần này ta đến là có chuyện quan trọng, không thể trì hoãn được, ngươi dẫn ta đi gặp tộc trưởng của các ngươi trước."
Sắc mặt Khánh Hỏa Nguyên Thần lập tức tối sầm lại:
"Bọn họ nói có người muốn tìm lão tộc trưởng, tiểu nhân đã đoán được là ngài trở về. Lão tộc trưởng ngài ấy... đã tử trận. Chính là lúc chúng ta chinh chiến Sinh Tử Kỳ, Vô Chi địa quật bị công phá, tất cả chiến sĩ bên trong đều hy sinh. Thi thể của lão tộc trưởng cũng không được nguyên vẹn, chỉ còn lại một cái đầu mà thôi."
Khương Vọng ngây người một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Nhưng hắn lập tức nghĩ đến hậu quả khủng khiếp khi Địa quật bị công phá mà Khánh Hỏa Kỳ Minh đã từng nói, không kìm được hỏi:
"Vậy các ngươi..."
Khánh Hỏa Nguyên Thần vừa nghe đã hiểu nghi hoặc của hắn, lắc đầu nói:
"Không biết vì sao, đám Tinh thú kia tàn sát hết toàn bộ chiến sĩ trấn thủ, nhưng lại không thừa cơ công phá Địa quật, xông ra ngoài mặt đất tắm hào quang Thiên Xu tinh. Chúng ta phỏng đoán, có lẽ là lão tộc trưởng trước khi chết cũng đã tiêu diệt gần hết đám Tinh thú kia rồi, khiến chúng không còn dư lực phá cửa nữa."
Suy đoán này nghe không được thuyết phục cho lắm.
Đối với cấp độ lực lượng của thế giới Phù Lục, Khương Vọng đã có được phán đoán đại khái.
Ngao Quỳ dùng Khất Hoạt Như Thị Bát phong ấn thế giới này, vòm trời màu đồng thau sáng rực kia còn ở nơi đó, trắng trợn đến mức như vậy, thế nhưng lại không có cường giả Phù Lục nào đánh vỡ nó.
Có thể thấy được Phù Lục mặc dù lớn, nhưng không tồn tại cường giả cấp bậc Động Chân. Chỉ cần có một người có thể đánh, cũng không có lý do gì lại dung túng cho một con chó nhà có tang nhốt chính mình lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận