Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1855: Trăm vạn hùng binh (1)

Liêm Chú Bình một không có vũ lực quá cường đại, hai là tại Tề Quốc không có căn cơ quá thâm hậu.
Những năm gần đây, Liêm gia đương nhiên cũng có kinh doanh của riêng mình, bởi vì tính đặc thù của sản nghiệp gia tộc, nhân mạch chủ yếu đều ở trong quân đội.
Mà lực ảnh hưởng của Trọng Huyền gia ở quân đội… Có thể đem như gia tộc như Liêm thị đè xuống một trăm lần, một ngàn lần…
Tài nguyên mà hai bên có thể điều động, căn bản không ở cùng một cấp độ, ngược lại cũng không cần thể hiện chênh lệch về mặt mưu lược.
Đối với Trọng Huyền Thắng mà nói, ván cờ Liêm thị này, cho tới bây giờ cũng không tồn tại khó khăn gì.
Vấn đề hắn cần cân nhắc chỉ ở chỗ Liêm gia có thể đưa ra tác dụng gì, mà hắn thu quan lúc nào là thỏa đáng nhất.
Thời cơ phạt Hạ trăm năm khó gặp, bất luận trước đó hắn có kế hoạch gì, đều phải nhượng bộ vì cuộc chiến tranh này, cái gọi là “thuận thiên ứng thời”.
Vì vậy sau khi ra ngoài Tề Vương cung đón Khương Vọng, lập tức đi tới thành Nam Dao.
Toàn bộ quá trình đoạt quyền của Liêm thị, không có chút cảnh tượng nào gọi là kinh tâm động phách.
Lúc bắt đầu rất đột nhiên, kết thúc rất dứt khoát.
Liêm Chú Bình tự thiêu mà chết trong từ đường.
Liêm Tước ở ngoài từ đường tuyên bố chế độ mệnh bài kết thúc.
Thế như gió thu quét lá rụng.
Cũng chưa nói tới là buồn vui gì.
Chỉ đơn giản là nguyện vọng cũ đã được đền bù, chỉ đơn giản là từng có khí phách thiếu niên trong quán rượu.
Mà vào lúc Liêm Tước chính thức tiếp quản quyền lực Liêm thị… Tề thiên tử đã hạ chiếu lệnh! Lấy Tào Giai làm chủ soái phạt Hạ, lấy Khâm Thiên giám giám chính Nguyễn Tù, tiền tướng Yến Bình là quân sư Trấn quân.
Vì vậy điều động binh mã của các tiểu quốc Đông Vực như Chiêu, Dặc, Xương, Dung, tổng cộng ba mươi vạn, biên làm tam quân, lấy Triều nghị đại phu Tạ Hoài An ở giữa điều hành, đồng thời phạt Hạ.
Toàn quốc trưng binh ba mươi vạn, lấy triều nghị đại phu Trần Phù thống lĩnh.
Phát động ba trong Cửu Tốt, gọi là Xuân Tử, Thu Sát, Trục Phong, coi là chủ lực phạt Hạ.
Lần này xuất chinh, có hai vị chân quân, năm vị chân nhân…Trăm vạn hùng binh công hạ! Cho thấy rõ cái tâm diệt Hạ của Tề thiên tử!
Trước đây tiếng hô cao nhất, có lòng tin đủ nhất triều dã, quân thần Đại Tề Khương Mộng Hùng lại chưa chưởng quân, cũng không đi theo trấn quân, đây cũng là chuyện có thể đoán được.
Dù sao lấy uy vọng của Khương Mộng Hùng ở trong quân, xuất thì làm soái, nhập thì trấn quốc, trấn quân rất khó chỉ là trấn quân… Quân chức Trấn quân quân sư này, đều là lâm thời tạo ra.
Biểu thị quân lệnh như một, biểu thị chính phụ phân chia. Tuy là Nguyễn Tù, Yến Bình đều là cường giả Diễn đạo, hơn nữa thân phận mỗi người đều bất phàm, nhưng ở trong cuộc chiến phạt Hạ lần này, cũng đều phải tuân theo quân lệnh của chủ soái Tào Giai.
Bản thân quân thần không thể xuất chinh, nhưng mấy đệ tử của hắn, ngoại trừ Kế Chiêu Nam còn đang chém giết sau Vạn Yêu Chi Môn, không rảnh phân thân. Đại đệ tử Trần Trạch Thanh, đệ tử quan môn Vương Di Ngô, đều phải tham gia trận chiến này.
Mà mặc dù Hung Đồ Trọng Huyền Chử Lương không thể nắm được chức vị chủ soái phạt Hạ, nhưng cũng là chủ lực tuyệt đối của cuộc chiến phạt Hạ, tự mình nắm giữ Thu Sát quân xuất chinh.
Duy chỉ có Tu Viễn … Tù Điện quân cũng không ở trong đội hình chủ lực phạt Hạ lần này, Tu Viễn xin chỉ tranh soái, nhưng cuối cùng ngay cả chiến trường cũng không thể đi lên.
Thiên tử chi tâm, thực sự khó dò! Mà Trục Phong quân vô thanh vô tức chen vào chủ lực phạt Hạ, chính là cường quân của đương đại Thôi Thành Hầu Lý Chính Ngôn thống lĩnh.
Bình thường mà nói, Đại Tề Cửu Tốt ngoại trừ Thiên Phúc quân chính là nhánh quân mạnh nhất, vài đội quân còn lại từ trước đến nay đều có lịch sử sâu xa, khó phân cao thấp.
Nhưng cũng có lời nói rằng: Bốn mùa đệ nhất là Xuân Tử, tứ tượng đệ nhất là Trục Phong! Tóm lại, bất luận sau lưng có tính toán gì, trù tính thế nào, đại quân Tề Quốc nam hạ lần này, cũng đều được coi là quân đội chủ lực của Tề Quốc, hoàn toàn có thể đại biểu vũ lực chân chính của Đại Tề đế quốc.
Không nói là trận chiến khuynh quốc, cũng phải dưới tình huống bảo đảm trấn áp các phương để mà có khả năng điều ra lực lượng lớn nhất.
“Đế quân suy tính như thế nào, chúng ta không cần suy nghĩ nhiều. Chủ soái đã lập, chinh kỳ đã định, những chuyện khác hiện tại cũng không quan trọng. Kế tiếp chúng ta cần cân nhắc, là trong cuộc chiến này, tất cả mọi chuyện liên quan tới chúng ta." Trong quán rượu mà Khương Vọng và Liêm Tước từng uống qua - Trọng Huyền Thắng ngồi xếp bằng ở trên chiếu trúc, đang bàn luận chuyện chiếu lệnh của Thiên Tử.
Lúc này ba người ngồi quanh một cái lò sưởi, phía trên lò sưởi là một cái hũ bằng gốm, đang đun một hũ rượu đầy.
Toàn bộ đùi bò, đùi dê đã nướng xong và đặt trong hộp thức ăn, đặt ở trên cái bàn trước chiếu trúc, giữa đống thịt mềm mại thơm ngát đặt một con dao cắt thịt.
Liêm Tước cầm một cái muôi trúc, không nhanh không chậm múc rượu nóng cho hai vị bằng hữu. Thập Tứ mặc giáp mang kiếm, một mình đứng ở cạnh cửa.
Đông nguyệt nấu rượu, ngoài cửa sổ tuyết đang rơi. Trọng Huyền Thắng nói tiếp: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, ta và Trọng Huyền Tuân nhất định phải tiến vào Thu Sát Quân. Trong trận chiến này, thúc phụ sẽ không thiên vị giúp ta, kết quả cuối cùng có thể đoán được rằng chắc chắn là ta và Trọng Huyền Tuân mỗi người lĩnh một quân, trên chiến trường đều dựa vào bản lãnh của mình. Hai người phân định sinh tử, tất nhiên là ta không bằng. Nhưng luận về lĩnh quân, ta sẽ không thua hắn." Hắn nhìn sang Liêm Tước: “Đến lúc đó thuộc hạ của ta chắc là có vạn người. Binh giáp của vạn người này phải hoàn thành tiếp tế trước khi xuất ngoại, ta muốn thứ tốt nhất."
"Việc không trái lệ, ta khẳng định hết sức phối hợp." Liêm Tước vô cùng dứt khoát nói.
Nếu thật sự phải giở mọi mánh khoé, thật ra Liêm gia có rất nhiều nơi có thể phát huy tác dụng.
Ví dụ như động tay chân gì đó cho sĩ tốt dưới trướng Trọng Huyền Tuân khi thay trang phục... Nhưng Trọng Huyền Thắng sẽ không ngu xuẩn như vậy, không có chừng mực như vậy, Liêm Tước cũng không thể đáp ứng chuyện như vậy.
Dưới tình huống giữ quy củ, chuyện Liêm gia có thể làm tương đối có hạn.
Nhưng Trọng Huyền Thắng cũng không vội vàng.
Chuẩn bị giống như của Liêm gia, hắn đã làm rất nhiều. Tích tiểu ưu mà thành đại ưu, chính là những việc trong quá trình cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân, hắn vẫn đang làm.
Đối mặt với Trọng Huyền Tuân, có thể có một chút ưu thế, còn có cái gì không hài lòng chứ?
“Trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, hiện tại nói nhiều hơn nữa thật ra cũng không có tác dụng gì lớn. Chúng ta chỉ có thể làm tốt chuẩn bị tiền kỳ. Việc còn lại, đến Hạ Quốc rồi nói sau." Trọng Huyền Thắng bưng bát rượu lên nói: “Uống một bát này, liền trở về Lâm Truy!”
Ba người nâng chén cụng nhau, uống một hơi cạn sạch.
Mấy năm trước mỗi người đều là thiếu niên không tên, hiện tại ngày này đã có sự nghiệp riêng của mình. Đáng mừng nhất là, còn có tâm tình như lúc trước.
Trọng Huyền Thắng toan muốn đứng dậy. Khương Vọng lại lấy từ hộp trữ vật ra một cây thương gãy, đưa cho Liêm Tước: “Liêm huynh, ngươi giúp ta xem cây thương này có thể chữa trị không?”
Liêm Tước nhận lấy nhìn qua, rồi nói: “Cây thương này, chỗ đặc sắc nhất trên thân thương, đầu thương ngược lại không có nhiều nổi bật, khi chế tạo có chút lãng phí… Nhưng hiện tại cán thương đã gãy, linh tính đã bị hủy.” Hắn lại nhìn một chút, giọng nói đáng tiếc: “Bị hủy rất triệt để."
“Không có bất kỳ biện pháp nào sao?” Khương Vọng hỏi.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy, Liêm Tước nhìn chằm chằm vào cây thương gãy này, ngưng thần suy nghĩ một hồi, mới nói: “Ta có thể thử một chút…Nhưng hầu như không có khả năng thành công."
“Bất kể nói như thế nào…Thử một chút cũng tốt." Khương Vọng hơi buồn bã nói.
Thế là Liêm Tước liền thu nhận cây thương gãy này, sau đó nói: “Các ngươi lên chiến trường cẩn thận một chút, về sau có gì cần ta hỗ trợ, có thể phái người cho ta biết bất cứ lúc nào."
Đương nhiên Trọng Huyền Thắng sẽ không khách khí, hắn vất vả nhập cục, chính là vì có được sự giúp đỡ của toàn bộ Liêm thị.
Lúc này hắn cũng chỉ nói: “Một khi chiến tranh bắt đầu, rất khó lại bị ý chí cá nhân can thiệp vào. Kế tiếp chỉ sợ chúng ta phải vất vả một khoảng thời gian rất dài…Liêm thị ngươi mới chấp chưởng, có yêu cầu gì không?”
Liêm Tước suy nghĩ một chút, nhìn sang Khương Vọng: “Ngươi còn nhớ nơi này không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận