Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 393: Đằng Long số một? Lấy một địch ba!

Ánh đao như biển, một bàn tay to bao phủ đất trời.
Bình Tây Song Sát và Phúc Hải Thủ phối hợp ăn ý, uy thế kinh người.
Khương Vọng dùng một loại tư thế kiên quyết tiến vào biển đao, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Khiến cho người ta có cảm giác là đang tự tìm đường chết.
Nhưng trong biển đao, bỗng nhiên phát ra một luồng kiếm quang.
Luông kiếm quang này như trăng đầu tháng, bình tĩnh, lạnh lẽo... Lại mãi mãi không thay đổi!
Mạnh mẽ chém nát mặt "biển", phá nát ánh đao.
Mà chỉ một đôi Phúc Hải Thủ hung ác làm sao có thể che lấp được ánh trăng?
Trăng sáng chiếu rọi cả bầu trời, trường kiếm của Khương Vọng đánh bại chưởng thế, nhảy thẳng lên.
Chỉ một kiếm, cùng lúc phá nát song đao lại đánh lùi chưởng của Diêm Nhị.
Đây rõ ràng không phải là thiêu thân lao đầu vào lửa mà rõ ràng là rồng bay ra biển!
Phúc Hải Thủ Diêm Nhị, được xưng là đệ nhất Đằng Long Lâm Hải quận.
Bình Tây Song Sát, song đao có thể chém Nội Phủ, quả thật là Đằng Long Cảnh hàng đầu của Bình Tây quận.
Bọn họ đều là tồn tại số một số hai tại quận thành của mình, tất nhiên đều không yếu.
Nhưng mà một môn khách mà Trọng Huyền gia tùy tiện phái ra là có thể phá vỡ thế liên thủ của bọn họ.
Lúc này bọn họ mới nhận ra rằng, nơi này là Lâm Truy, là hoàng đô của Đại Tề, là đệ nhất hùng thành của Đông vực. Cao thủ nhiều như mưa, cường giả nhiều như mây.
Tầm nhìn đã được mở rộng.
Mà Khương Vọng trên không trung, ngón tay giống như hồ điệp bay lượn trong biển hoa, thay đổi trong nháy mắt, Kinh Cức Quan Miện trên đỉnh đầu lóe lên rồi biến mất.
Sau đó có nhiều loại hoa rơi lãng đãng trong không trung, tự mình khoe sắc, nở rộ.
Biển Diễm Hoa nở rộ!
Huyễn hoa Diễm Hoa hư thực đan xen, hoặc gây mê tầm nhìn hoặc đốt cháy thân thể. Dưới sự duy trì của Kinh Cức Quan Miện, uy năng tăng lên nhiều lần.
Diêm Nhị vốn là gã lái xe, nắm tay to vô cùng nhưng thân hình lại bình thường.
Lúc này gã rụt người một cái, cả thân thể như đang "phồng to" ra. Đây chỉ là ảo ảnh thị giác, nhưng khí thế của Diêm Nhị toát ra khiến cho mọi người giật mình, hóa ra Diêm Nhị là một tráng hán cao tám thước.
Đôi cánh tay có khớp xương lớn khác thường kia, động tác trở nên vô cùng chậm chạp, giống như... đang phải chịu một áp lực rất lớn, đang khuấy đảo dưới biển sâu.
Nhưng mà ngoài gã sai vặt của Hà Sơn biệt phủ, những người ở đây đều là cường giả, tất nhiên có thể nhìn ra được một đôi tay này của Diêm Nhị, rõ ràng là đang khuấy không khí, đạo nguyên, thậm chí cả khí trường trong phạm vi này.
Một đôi tay này, không thẹn với danh hiệu Phúc Hải, chắc chắn hung hãn.
Gần Hà Sơn biệt phủ tọa lạc không ít chỗ ở của người quyền quý, cũng có rất nhiều người chú ý đến Hà Sơn biệt phủ của Trọng Huyền Thắng. Trận động tĩnh này có không ít người vây xem. Chỉ là, vừa thấy hai bên là Bảo gia và Trọng Huyền gia thì không ai dám đến gần xem.
Những người này, chẳng mấy ai có thể nhìn hiểu được chiến cuộc. Nhưng khí thế xông tới hung hăng của Diêm Nhị giống như một người khổng lồ khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Chỉ thấy hai bàn tay to như chậm mà nhanh khuấy động, sau đó đột nhiên xé ra!
Hoa Hải phiêu diêu, vậy mà bị rạn ở giữa.
Phúc Hải Thủ thọc vào biển Diễm Hoa.
Ngay lúc đó, từ trong khe hở có hai luồng ánh đao đồng thời chém ra, như cá bạc qua sông, xé lớn khe hở kia, đồng thời đánh về phía Khương Vọng.
Lần phối hợp này vô cùng ăn ý.
Bình Tây Song Sát, song đao bay lên... Song song, quỹ tích huyền diệu, giống như hai đạo hồ quang đổi chiều.
Chỉ vẻn vẹn hai đạo hồ quang.
Đó là biểu tượng của ánh đao bị nén đến mức tột cùng.
Đơn giản mà nguy hiểm.
Sắc bén mà lãnh khốc.
Là sát lực cả đời của bọn họ.
Dựa và biển Diễm Hoa sau khi được Kinh Cức Quan Miện cường hóa, Khương Vọng có đầy đủ thời gian để chuẩn bị đạo thuật mạnh mẽ, chẳng hạn như dùng Bát Âm Diễm Tước để kết thúc chiến đấu.
Nhưng ngược lại, hắn chỉ dừng ở trên không trung, rủ kiếm bất động.
Thậm chí hắn nhắm chặt hai mắt.
Dường như kiêu ngạo đến mức muốn nhường đối thủ ra tay trước.
Giống như đang ngu ngốc chờ đến khi đối thủ công phá xong biển Diễm Hoa rồi mới phản kích.
Điều này ngoại trừ buồn cười, lại càng dễ làm cho người ta cảm thấy phẫn nộ hơn.
Bảo Trọng Thanh lạnh nhạt nhìn, vô tình hay cố ý bước lại gần Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ, nếu bọn họ có ý đi cứu viện thì gã lập tức ngăn cản.
Nhưng mà bất luận là Trọng Huyền Thắng hay là Thập Tứ, đều vô cùng bình tĩnh.
Dường như bọn họ ngầm đồng ý rằng Khương Vọng có tư cách "tự đại" như vậy.
Dựa vào cái gì chứ?
Đều là Đằng Long Cảnh, hắn đối mặt là cao thủ Đằng Long Cảnh mạnh nhất của một quận đấy.
Lại còn lấy một địch ba!
Chỉ sợ những người đang đứng xem cũng không thiếu những người ôm tâm trạng xem kịch vui - Ngược lại muốn nhìn dáng vẻ người này ngã chỏng vó một cách thê thảm.
Loại phẫn uất và mong đợi này, chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Bởi vì biển Diễm Hoa đã bị xé mở.
Bởi vì hai đạo hồ quang đã bay đến.
Bởi vì Khương Vọng... đã mở mắt!
Đó là một đôi mắt gì?
Mệt mỏi, già nua, vô lực, dằn vặt... Nhưng kiên định, mạnh mẽ, dũng cảm, kiêu ngạo!
Đó không phải là mắt của Khương Vọng.
Nếu để Trọng Huyền Thắng nói thì gã có thể ngay lập tức nói ra một cái tên - Kỷ Thừa.
Tu hành tu tâm, sau khi đạo tâm càng sáng, càng thêm kiên định thì chỗ tốt sẽ thể hiện ở các mặt.
Thứ đầu tiên chính là kiếm đạo.
Khương Vọng đã đi qua mấy vạn dặm, kết hợp với tu hành của bản thân, tổng kết ra được ba kiếm Thiên Địa Nhân. Khiến hắn có thể đứng vững ở hàng ngũ mạnh nhất Thông Thiên cảnh.
Ba kiếm này có kết cấu rất lớn, cũng mạnh ở một chữ "lớn" này, cũng sai ở một chữ "lớn" này.
Chỉ nói đến một kiếm Nhân Hải Mang Mang, biển người mờ mịt, đương nhiên là buồn bã mất mát.
Nhưng mà đối với "biển người" hoặc là nói xa hơn một chút, đối với "người", hắn lại có thể hiểu được bao nhiêu?
Muôn vẻ tình đời, người đời trăm ngàn loại.
Mặc dù Khương Vọng hắn đã gặp qua rất nhiều người. Nhưng dù sao tuổi cũng chưa đến hai mươi, dấu chân chưa in khắp tam sơn ngũ nhạc, cửu hồ tám xuyên, có thể nhìn rõ được một chữ "người" này sao?
Giống như sau khi tới Lâm Truy mới có thể chân chính hiểu được ý nghĩa của "Nhân Hải Mang Mang", mới có chút tiến bộ với chiêu kiếm này.
Cũng là sau khi trải qua nhiều chuyện, rốt cuộc thấy trong biển đời mênh mông này, một giọt nước cũng có thể làm dậy sóng ra sao.
Những thứ hùng vĩ bao la này vẫn luôn luôn tồn tại.
Chẳng qua là sau khi đạo tâm được gột rửa thì hắn mới có thể hoàn toàn được soi chiếu.
Khương Vọng động kiếm.
Kiếm thế của hắn chậm rãi nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người cảm thấy vừa oanh liệt vừa kiên cường!
Kiếm này, có tên là Lão Tướng Trì Mộ!
Lão tướng mặc dù tuổi đã xế chiều, nhưng vẫn có thể hy sinh vì nước!
Cho ta một cây cung, vì nước... có thể hy sinh thân này!
Sau khi nước bị diệt, cánh tay của lão tướng đã rã rời. Cho dù cuối cùng xã tắc mất đi, con cháu của lão tướng cũng chết hết.
Nhưng tinh thần này vẫn dâng trào mãnh liệt.
Trường Tương Tư gần hơn, dường như dùng tư thế yếu đuối tiếp cận hai đạo hồ quang đang chém tới kia.
Trong nháy mắt giao nhau, khí thế dâng tận trời, dời núi lấp biển!
Hai đạo ánh đao được áp xúc tới cực điểm kia, tụ toàn bộ sát lực vào một chỗ. Có thể nói là một chiêu mạnh nhất của Bình Tây Song Sát.
Nhưng lại dễ dàng bị phá vỡ!
Như núi cao đổ nát, kiếm này đỡ núi.
Như lũ dâng, kiếm này ngăn dòng nước lũ.
Biến chuyện không thể thành có thể.
Sinh ra là anh hùng, già rồi vẫn là anh hùng.
Thành công là anh hùng mà thất bại cũng là anh hùng.
Một kiếm Lão Tướng Trì Mộ này, quả thật xứng với một đời anh hùng.
Ánh đao nát, chưởng thế bị phá, người bay tán loạn.
Cái gì mà Bình Tây Song Sát có thể phá Nội Phủ chứ, chỉ như gà đất chó sành, bị một kiếm đánh bại.
Cái gì mà đệ nhất lục lâm Đằng Long Lâm Hải quận chứ, chỉ như châu chấu đá xe, kiếm tới thì người bay.
Khương Vọng đáp xuống đất, trực tiếp thu kiếm vào vỏ.
Tất cả khí thế, quang ảnh đều biến mất, trước cửa Hà Sơn biệt phủ, hoàn toàn yên tĩnh, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra - nếu như không nhắc đến ba người đang nằm bên chân Bảo Trọng Thanh kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận