Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 996: Là Ai?

Toàn bộ tinh không run lên kịch liệt, chuôi kiếm hư ảo nổ tung, mà sợi kiếm quang lại vẫn còn!

Kiếm quang tiến quân thần tốc, chém thẳng vào Kiếm Nam Sơn!

Y bình tĩnh, bước lên trước một bước, điểm lên kiếm quang.

Oanh!

Kiếm quang bị bức ngừng!

Nhưng mà vào lúc này, Tiểu Thất đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Y híp mắt, sau một khắc, không gian quanh hai người bị từng đạo kiếm quang bao trùm. Khoảng một khắc đồng hồ, những kiếm quang kia tan biến, Tiểu Thất bước ra ngoài.

Nữ tử tóc trắng lập tức trầm mặt.

- Vì sao bảo vệ Thiên Đạo?

Tiểu Thất gật đầu:

- Vì sao không giết ta!

- Năm đó nhận của nàng một ân huệ!

Hai tay y bị chém, nhưng người còn sống!

- Vì sao không giết ta?

Mà cường giả Thần Quốc thì thở dài một hơi!

- Ngươi đã báo ân , có thể rời đi.

Y nhìn Tiểu Thất:

Sau lưng Tiểu Thất, kiếm quang tán đi, Kiếm Nam Sơn xuất hiện ở trong mắt mọi người.

Kiếm Nam Sơn trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Kiếm tu không nhiều lắm. Kiếm tu giỏi càng không có bao nhiêu.

Tiểu Thất dừng bước lại:

Kiếm Nam Sơn nhìn chằm chằm Tiểu Thất, sau đó quay người rời đi.

Y lại hỏi:

Nàng khẽ đáp:

Toàn bộ tinh không bắt đầu rung động kịch liệt, từng đạo lực lượng cường đại không ngừng chấn động ra xung quanh, vô cùng kinh khủng!

Nữ tử tóc trắng híp mắt, thân thể nàng ta đột nhiên mờ đi, sau một khắc, từng đạo tàn ảnh xuất hiện quanh Tiểu Thất.

Tiểu Thất chậm rãi đi đến:

- Ngoại trừ chính ta, không ai có thể ngăn cản ta giết ngươi!

Tiểu Thất nói khẽ:

Tiểu Thất nhìn về phía nữ tử tóc trắng:

Xùy!

Nàng đột nhiên tan biến.

- Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ chết có chút cốt khí, không nghĩ tới...

Nàng đột nhiên tan biến.

- Uy hiếp ta sao?

Nữ tử tóc trắng cười nói:

- Ngươi có thể cho rằng như vậy!

Ầm ầm!

- Ta mà chết, căn nguyên chi khí của hỗn độn vũ trụ này cũng sẽ hoàn toàn biến mất theo, khi đó, con người cũng không còn cách nào đột phá đến Đế Cảnh!

Nàng ta nhìn chằm chằm Tiểu Thất:

Thế nhưng, Tiểu Thất chém xuống một kiếm, những tàn ảnh tan biến, mà nữ tử tóc trắng kia đã lui đến mấy ngàn trượng!

Một sợi kiếm quang xé rách mà qua.

Bên cạnh nữ tử tóc trắng, Thủy Nguyên Đế nói khẽ:

- Ngươi đi trước!

Nói xong, lão đứng lên trước mặt nàng, tay phải chậm rãi nắm chặt, sau một khắc, lão tung một quyền a trước.

Ầm ầm!

Không gian trước mặt lão trực tiếp nổ tung, nhưng cũng không ngăn được sợi kiếm quang kia!

Oanh!

Thủy Nguyên Đế nhanh chóng lùi lại, vô số kiếm quang cắt chém cơ thể lão. Đến lúc dừng chân, lão chỉ còn lại có linh hồn!

Lão nhìn chằm chằm Tiểu Thất, kiêng kị sâu sắc!

Diệp Chiến Thiên!

Tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt đám người Diệp Huyền. Bên hông y đeo một thanh trường đao cùng một thanh kiếm!

Nhưng vào lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến. Một tên nam tử phá không tới.

- Không thể!

Tiểu Thất bình tĩnh, tay trái đã đặt ở trên thân kiếm bên hông.

Tuyệt đối toàn bộ hỗn độn vũ trụ đều phải chịu ảnh hưởng!

Ba lão giả nhìn nhau, cuối cùng quay người rời đi.

Không có phần thắng!

Cường giả phiến tinh không này, cơ bản không ai có thể chống đỡ được Thần Quốc quốc chủ!

Nữ tử tóc trắng nhìn Tiểu Thất, cười nói:

- Ngươi mong muốn ta chết, không có đơn giản như vậy đâu!

Nàng mở tay, trong chốc lát, tinh không bốn phía bắt đầu rung động, vô số linh khí tụ lại phía nàng. Rất nhanh, khí tức nàng điên cuồng tăng vọt!

Mọi người biến sắc!

Chẳng lẽ Thiên Đạo này muốn tự bạo?

Nếu thật sự tự bạo, sẽ như thế nào?

- ân tình của các ngươi đã trả, không nợ ta cái gì.

Ba người cùng Thủy Nguyên Đế nhìn sang, nàng ta cười nói:

- Các ngươi đi thôi!

Nữ tử tóc trắng đột nhiên nói:

Ở sau lưng nàng, còn có ba lão giả!

Mà nữ tử tóc trắng kia cũng không chạy trốn.

Đao kiếm song tuyệt!

Y xuất hiện, nữ tử tóc trắng lập tức ngừng lại.

Diệp Chiến Thiên thả lỏng hơn chút:

- Thiên đạo các hạ, bản thân ngươi gánh an nguy của toàn bộ hỗn độn vũ trụ, sao có thể tự bạo?

Nữ tử tóc trắng cười nói:

- Nếu không phải bị buộc đến tuyệt lộ, ta cần gì phải đi đường này?

Nghe vậy, Diệp Chiến Thiên quay người nhìn Tiểu Thất, y định nói nhưng nàng lại bước lên trước một bước, chém xuống một kiếm!

Y híp mắt lại, đột nhiên rút kiếm một trảm.

Ông!

Một tiếng kiếm reo vang vọng, một mảnh kiếm quang bộc phát ra từ giữa hai người, mà Diệp Chiến Thiên bị đẩy lui đến mấy trăm trượng!

Sau khi dừng lại, trong mắt y có vẻ mặt ngưng trọng:

- Tuổi còn nhỏ, Kiếm đạo tu vi vậy mà đã đạt đến trình độ này!

Năm đó y cũng có thể được coi là kỳ tài ngút trời, nhưng giờ phút này, sau khi thấy Tiểu Thất mới phát hiện, người trước mắt mới thật sự là kỳ tài ngút trời!

Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn chân trời tinh không, nói khẽ:

- Thiên Đạo, ngươi kêu bao nhiêu người?

Nữ tử tóc trắng nhìn Tiểu Thất, không nói gì.

Tiểu Thất khẽ cười nói:

- Ta chờ chút đi! Đến lúc đó giải quyết một thể! Bằng không, quá phiền toái!

Cách đó không xa, Diệp Chiến Thiên nhìn Tiểu Thất:

- Khẩu khí các hạ lớn thật!

Tiểu Thất nhìn sang:

- Ngươi tên Diệp Chiến Thiên, nghe nói ngươi đao kiếm song tuyệt?

Diệp Chiến Thiên mặt không biểu tình:

- Vậy thì sao?

Nàng khẽ cười nói:

- Ngươi cũng xứng một chữ “Tuyệt” chứ?

Y híp mắt, định nói nhưng nàng lại đột nhiên điểm tay:

- Lui!

Một sợi kiếm quang chợt lóe lên.

Nơi xa, Diệp Chiến Thiên đột nhiên rút kiếm.

Oanh!

Một đạo kiếm quang nổ tung!

Tiểu Thất đã ở Diệp Chiến Thiên vị trí, mà giờ khắc này, y đã lui ra ngoài ngàn trượng, không chỉ như thế, kiếm trong tay hắn đã đứt gãy!

Y trầm mặc.

Tiểu Thất chậm rãi đi về phía y:

- Nào, cho ta nhìn đao ngươi đi! Vừa vặn, Thần Quốc ta cũng có hai vị dùng đao, để bọn hắn mở mang kiến thức một chút!

Diêm Đao đứng bên đột nhiên đi ra:

- Bệ hạ, để cho ta đánh với hắn một trận!

Tiểu Thất lại lắc đầu:

- Ta không muốn lãng phí thời gian!

Nói xong, nàng nhìn nữ tử tóc trắng:

- Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!

- Thật ư?

Một thanh âm đột nhiên vang lên từ bên cạnh Tiểu Thất.

Tất cả mọi người giật mình!

Bởi vì không ai phát hiện người kia xuất hiện từ khi nào cả!

Là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận