Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1640: Xin lỗi

Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Huyền: “Hắn ta có thành thật không?”

Diệp Huyền do dự một chút rồi nói: “Hắn ta cũng không thành thật lắm!”

Trong lòng bàn tay nữ tử váy trắng đột nhiên có thêm một đạo kiếm quang, trong lòng tầng thứ chín hoảng hốt, Diệp Huyền lại nói: “Hắn ta rất làm màu, có điều hắn ta chưa bao giờ có ác niệm với ta. Cũng đã giúp ta rất nhiều, với ta mà nói, là một người tốt!”

Nữ tử váy trắng hơi gật đầu, đạo kiếm quang trong tay nàng lặng lẽ biến mất.

Lúc này tầng thứ chín thở phào nhẹ nhõm: “Đại ca, lần sau nói chuyện xin nói xong ngay trong một lần, bằng không sẽ xảy ra án mạng đấy!”

Diệp Huyền nở nụ cười rồi nhìn nữ tử váy trắng: “Ta nên gọi ngươi như thế nào?”

Nữ tử váy trắng im lặng.

Diệp Huyền khẽ nói: “Gọi tiền bối sao?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nàng ta còn có thể xuất hiện không?”

Nữ tử váy trắng nói: “Còn có gì muốn hỏi không?”

Nói xong nàng nhìn Diệp Huyền: “Nàng ta đã vì ngươi mà trả giá rất nhiều.”

Diệp Huyền trở nên ảm đạm.

Thanh Nhi!

Diệp Huyền nói: “Rất lợi hại sao?”

Nữ tử váy trắng lắc đầu: “A Thanh đi!”

Diệp Huyền nói: “Hình như có một Ngũ Duy kiếp nào đó sắp tới, là thật sao?”

Biểu cảm của Diệp Huyền hơi kỳ lạ, lúc này nữ tử váy trắng nói: “Ta và nàng vốn là một thể, danh xưng Thanh Nhi cũng chỉ có nàng mới xứng.”

A Thanh!

Nữ tử váy trắng khẽ nói: “Đừng nghĩ đến chuyện đã qua nữa.”

Diệp Huyền nhìn nữ tử váy trắng: “Ngươi có ngăn được không?”

Thanh Nhi!

Nữ tử váy trắng lắc đầu: “Có một số việc không phải cứ dùng kiếm có thể giải quyết. Kiếp được phân rất nhiều loại, thiên kiếp, sức người có thể ngăn cản nhưng nhân tâm kiếp cũng không phải là thứ kiếm có thể giải quyết được.”

Nữ tử váy trắng gật đầu: “Ừ!”

Nữ tử váy trắng nói: “Hẳn là sẽ chết rất nhiều người.”

Tầng thứ chín đột nhiên run giọng nói: “Ta...”

Nói xong nàng liếc nhìn bốn phía rồi khẽ nói: “Chỗ này đối với ngươi mà nói quá nguy hiểm. Muốn ta giết sạch tất cả mọi người ở đây không?”

Nữ tử váy trắng nhìn Tiểu Đạo: “Ngươi không phục sao?”

Diệp Huyền cười khổ: “Ta nghe không hiểu lắm.”

Tiểu Đạo im lặng.

Nói xong nàng nhìn Diệp Huyền: “Kiếp chưa chắc đã xấu. Có quả tất có nhân, bất luận kiếp nạn gì đều không có vô duyên vô cớ.”

Nữ tử váy trắng liếc nhìn Tiểu Đạo, nàng không để ý Tiểu Đạo mà nhìn Tiểu Phạn bên cạnh Diệp Huyền.

Lúc này Diệp Huyền giật nhẹ ống tay áo của nữ tử váy trắng rồi nói: “Hình như nàng ta biết rất nhiều chuyện, ngay cả ngươi mà nàng ta cũng biết!”

Đám người Diệp Huyền không biết, suốt bao nhiêu năm qua đây là người đầu tiên dám nói chuyện với Tiểu Đạo như thế, mà nàng không thể làm gì được!

Nữ tử váy trắng khẽ cười nói: “Sống tốt là được!”

Diệp Huyền: “...”

Tiểu Đạo nhìn nữ tử váy trắng: “Thành thật mà nói, ta đánh không lại ngươi.”

Nữ tử váy trắng nói: “Vậy thì câm miệng lại.”

Diệp Huyền: “...”

Đúng lúc này Tiểu Đạo không xa đột nhiên nói: “Các hạ, làm thế có phải quá tàn nhẫn không?”

Tầng thứ chín vội vàng nói: “Không không, ta không muốn nói gì cả.”

Nữ tử váy trắng nhìn bụng Diệp Huyền: “Ngươi muốn nói gì?”

Tiểu Phạn theo bản năng lùi một bước, nhưng rất nhanh nàng lại tiến thêm một bước.

Nữ tử váy trắng nhìn nàng, Tiểu Phạn cũng nhìn nữ tử váy trắng, hai nữ tử đối diện nhau.

Diệp Huyền vội nói: “Nàng… nàng ta tên là Tiểu Phạn, mối quan hệ của chúng ta rất tốt.”

Nữ tử váy trắng gật đầu, nàng nhìn Tiểu Phạn, lòng bàn tay mở ra, thanh kiếm rỉ sét trong tay Tiểu Phạn bay đến tay nàng, kiếm bắt đầu hơi rung động.

Một lát sau, nữ tử váy trắng trả kiếm lại cho Tiểu Phạn.

Tiểu Phạn bắt lấy kiếm.

Nữ tử váy trắng nhìn nàng: “Ngươi rất khá đấy.”

Nói xong nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Ta đi đây.”

Lời vừa dứt, người nàng biến thành hư ảo!

Lão giả do dự một chút, không nói lời nào.

Diệp Huyền thu hồi ánh mắt rồi chỉ vào chiếc Chúc Long giáp trên người mình: “Cái này còn không bằng cái của ta, ngươi có thể có chút thành ý được không hả?”

Diệp Huyền liếc nhìn cái hộp. Tống Thành mở cái hộp ra, bên trong hộp là một bộ chiến giáp màu đen.

Nói xong lòng bàn tay hắn ta mở ra, một cái hộp màu đen hiện ra trước mặt Diệp Huyền.

Tống Thành đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn ta ôm quyền với đối phương: “Tiểu hữu, chuyện lúc trước là Diêm điện ta không phải, lão phu đại diện Diêm điện xin lỗi tiểu hữu và vị tiểu cô nương này, ngàn sai vạn sai đều là Diêm điện ta sai! Để biểu đạt lời xin lỗi của chúng ta, Diêm điện ta bằng lòng tặng cho tiểu hữu một vật, mong tiểu hữu vui lòng nhận cho!”

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyền tát mạnh vào đùi mình, nên kêu nữ tử váy trắng tiêu diệt Diêm điện mới phải!

Bây giờ thì hay rồi!

Lại xuất hiện thêm một kẻ địch!

Thật đúng là ngu xuẩn mà!

Đúng lúc này trong Diêm điện có một lão giả đột nhiên đi ra.

Thấy được cảnh này, mặt Diệp Huyền trầm xuống, lão giả này cho hắn cảm giác nguy hiểm hơn nam tử trung niên lúc nãy nữa.

Tiểu Phạn bên cạnh hắn cầm kiếm, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

Lúc này, lão giả đột nhiên nói: “Hai vị, tại hạ là Tam điện vương Tống Thành của Diêm điện , lúc trước Diêm điện ta đã đắc tội nhiều, kính xin hai vị thứ lỗi!”

Xin lỗi?

Cứ như vậy mà đi mất!

Diệp Huyền ngẩn người, có chút mất mát.

Đi rồi!

Nói xong, người nàng đã biến mất không thấy nữa.

Nữ tử váy trắng lắc đầu: “Ta muốn gặp ngươi thì sẽ tới tìm ngươi!”

Diệp Huyền vội nói: “Ta nên đi đâu tìm ngươi?”

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, lòng bàn tay hắn mở ra, kiếm của nữ tử váy trắng xuất hiện trong tay hắn. Hắn nhìn kiếm: “Sư phụ! Bọn họ khinh thường ta chính là xem thường ngươi, ngươi...”

Lúc này, lão giả vội vàng nói: “Tiểu hữu chậm đã, Diêm điện ta có một vật không kém vật này của tiểu hữu, đợi ta đi lấy cho ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận