Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3757. Kiếm vỡ!



Chương 3757. Kiếm vỡ!




Ngươi là Vô cảnh mà còn muốn người khác phải tự hạ cảnh giới?
Thật sự không phải con người mà!
Lúc này, Tiêu Ngôn kia đột nhiên cười bảo: “Không thành vấn đề!”
Vừa dứt lời, hắn ta bắt đầu tự hạ cảnh giới xuống Vô Đạo cảnh, tiếp đó, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Tới đi!”
Diệp Huyền gật đầu, đang định lên tiếng thì đúng lúc ấy, Tiêu Ngôn chợt biến mất ngay tại chỗ, sau đó một quyền phóng thẳng tới trước mặt Diệp Huyền!
Ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế!
Trải nghiệm sau vô số lần vào sinh ra tử đã khiến hắn ta hiểu ra một điều, lúc chiến đấu với đối thủ tuyệt đối đừng lắm mồm!
Chỉ cần phí lời một câu thôi cũng có khả năng khiến mình mất mạng!
Mà hắn ta lại nhắm đúng thời cơ Diệp Huyền định lên tiếng đó, hắn ta biết nam nhân trước mặt này tuyệt đối sẽ không biết mình trực tiếp ra tay đâu!
Một quyển này của Tiêu Ngôn đã dồn hết sức lực vào trong đó!
Mục đích của hắn ta rất đơn giản, một quyền tất sát, không cho Diệp Huyền bất cứ một cơ hôi nào hết!
Ngay khi nắm đấm của hắn ta tới trước mặt Diệp Huyền, sắc mặt của Diệp Huyền lại bình tĩnh đến lạ thường, cũng không hề có ý đinh ra tay!
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Tiêu Ngôn lập tức hoảng hốt, trực giác nói cho hắn ta biết tình hình có hơi không đúng, nhưng lúc này hắn ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Giết!
Trong mắt Tiêu Ngôn lóe lên lệ khí, huyền khí điên cuồng sục sôi bên trong cơ thể, hắn ta dồn hết toàn bộ sức lực của mình ra.
Ngay khi nắm đấm của Tiêu Ngôn sắp chạm vào mi gian của Diệp Huyền thì cơ thể hắn ta đôt ngột dừng lại.
Tiêu Ngôn hơi sững sờ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sao mình lại dừng lại?
Ngay sau đó, con ngươi của hắn ta chợt co rút, hai tay đột nhiên ôm chặt cổ họng mình, một dòng máu tươi phun ra từ giữa kẽ tay của hắn ta.
Miểu sát!
“Làm càn!”
Đúng lúc ấy, Âm tôn ở bên cạnh nổi trận lôi đình, hắn ta trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Cách đằng xa, Diệp Huyền nheo mắt lại nhìn, sau đó giơ tay chém một nhát kiếm.
Ầm!
Âm tôn kia bị một nhát kiếm này của hắn chém lùi xa tận nghìn trượng!
Sau khi dừng lại, Âm tôn nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt khó tin: “Ngươi… Vô cảnh?”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn hắn ta: “Ngạc nhiên lắm sao?”
Sắc mặt Âm tôn hơi khó coi: “Vậy mà ngươi lại là Vô cảnh!”
Diệp Huyền đột nhiên xòe tay phải ra, Thanh Huyền Kiếm bay ngay đi.
Âm tôn ở đằng xa hơi híp mắt lại, trong tay hắn ta chợt xuất hiện một cây thiết trượng, ngay sau đó, hắn ta đập mạnh thiết trước về phía trước.
Ầm!
Kiếm quang vỡ vụn nhưng Âm tôn lại một lần nữa bị đẩy lùi nghìn trượng, không chỉ như thế, cây thiết trượng trong tay hắn ta còn bị thanh kiếm kia của Diệp Huyền chém làm đôi!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Âm tôn lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Kiếm tu Vô cảnh!
Từ khi nào mà dị thế giới này lại xuất hiện một kiếm tu Vô cảnh?
Đúng lúc này, Diệp Huyền ở đằng xa đột nhiên biến mất tại chỗ.
Vút!
Một sợi kiếm quang xé rách không trung!
Âm tôn híp mắt lại, anh ta lao mạnh về phía trước rồi tung một quyền, trên nắm đấm chợt hiện lên một thú ảnh.
Ầm!
Vậy mà một quyền này lại miễn cưỡng chặn được thanh kiếm của Diệp Huyền, không chi như thế, còn trực tiếp đánh nát kiếm quang của hắn.
Diệp Huyền ở phía xa xòe lòng bàn tay ra, Thanh Huyền Kiếm trở về trong tay hắn. Hắn nhìn Âm tôn kia, Âm tôn trầm giọng hỏi: “Nếu ngươi đã là Vô cảnh vậy tại sao còn muốn giết đồ đệ của ta? Ngươi làm thế không phải là ỷ lớn hiếp nhỏ hay sao?
Ỷ lớn hiếp nhỏ!
Diệp Huyền cười bảo: “Lão đầu, hình như ngươi và đồ đệ của ngươi gây sự với ta trước thì phải?
Âm tôn tức giận quát: “Làm sao lão phu biết được ngươi là Vô cảnh?”
Diệp Huyền cười nói: “Hiểu rồi! Ta là Vô cảnh thì không bắt nạt ta, còn nếu ta không phải thì ta đáng kiếp bị bắt nạt, đúng không?”
Âm tôn nhìn chằm chằm vào hắn: “Rõ ràng ngươi là Vô cảnh nhưng lại muốn ngụy trang thành Vô Đạo cảnh! Mưu đồ đúng là tà ác thật đấy!”
Diệp Huyền hơi sững sờ sau đó cười nói: “Lão đầu, rõ ràng là ngươi vô duyên vô cớ nhắm vào ta, bây giờ lại biến thành lỗi của ta sao?”
Âm tôn tức giận nói: “Nếu ngươi nói rõ thân phận thì lão phu còn nhắm vào ngươi làm gì?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc rồi mới bảo: “Con mẹ nó, ngươi đúng là một nhân tài!”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Vút!
Một đường huyết sắc kiếm quang xé rách không trung!
Tít đằng xa, trong mắt Âm tôn lóe lên vẻ dữ tợn: “Ngươi cho rằng lão phu sợ ngươi chắc?”
Nói xong, hắn ta giậm mạnh chân phải xuống, cơ thể rướn về phía trước, gầm lên: “Cút!”
Ầm!
Một thú ảnh hư ảo đột nhiên xuất hiện sau lưng Âm tôn, ngay sau đó, thú ảnh kia gầm lên giận dữ.
Ầm!
Thời không xung quanh rung chuyển giống như gợn nước lăn tăn, có điều, cũng không có gì bị phá cả!
Ầm ầm!
Một nhát kiếm đó của Diệp Huyền lại bị chặn thêm một lần nữa, nhưng ngay sau đó, vô số kiếm quang trực tiếp nhấn chìm Âm tôn.
Vù vù vù vù vù!
Những tiếng xé rách vang lên trong không trung, tiếp đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Âm tôn bị đánh bay thẳng về sau mấy nghìn trượng. Hắn ta vừa dừng lại thì máu tươi phun ra từ trên người nhiều vô số!
Lúc này, cả người Âm tôn từ trên xuống dưới đầy rẫy vết kiếm chém!
Mà Diệp Huyền thì chẳng may may bị thương gì cả.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của đám người Nguyên tôn ở bên cạnh lại trở nên nặng nề!
Chiến lực của tên này thật sự rất mạnh!
Cách đằng xa, Âm tôn kia lau vết máu tươi bên khóe miệng, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách đúng không?”
Diệp Huyền cười hỏi: “Hình như là ngươi gây sự trước mà nhỉ?”
Âm tôn tức giận: “Lão phu chẳng qua chỉ nói ngươi mấy câu thôi mà ngươi đã muốn giết lão phu? Ngươi có còn là con người nữa không?”
Diệp Huyền: “…”
Mọi người: “…”
Âm tôn lại nói: “Nói ngươi có mấy câu, nếu như mạo phạm đến ngươi thì lão phu xin lỗi ngươi là được chứ gì?”
Nói xong, hắn ta ôm quyền: “Diệp tôn, vừa rồi ngôn từ có hơi không đúng mực, mong ngươi đại nhân độ lượng, đừng tính toán so đo!”
Sắc mặt của mọi người trở nên vô cùng kỳ quái!
Tên này đúng là biết co biết duỗi ghê!
Diệp Huyền cũng hơi cạn lời, hắn không ngờ lão già này lại trực tiếp xin lỗi!
Hết chương 3757.



Bạn cần đăng nhập để bình luận