Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1082: Cẩn thận Thần Điện

Luận bàn!

Diệp Huyền không dùng Thiên Tru kiếm của hắn mà dùng một thanh kiếm bình thường, Tiểu Thất cũng chỉ dùng một thanh kiếm bình thường!

Hai người vừa mới xuất kiếm, hai tiếng kiếm minh đã vút thẳng lên trời, chấn động thiên địa!

Ầm!

Một mảnh kiếm quang và kiếm khí bùng phát ra trước mắt hai người, cả hai liên tục lùi lại.

Mà trong quá trình hai người lùi lại, đột nhiên vô số kiếm khí xuất hiện xung quanh.

Vút vút vút!

Xung quanh hai người phi kiếm tung hoành, hoa hết cả mắt.

Trong nháy mắt mũi kiếm vừa chạm vào da của Diệp Huyền thì đột nhiên hắn giống như ma quỷ xuất hiện phía sau Tiểu Thất, cùng lúc đó, một đường kiếm quang trực tiếp đâm vào gáy nàng.

Một nhát kiếm của Diệp Huyền đâm hụt, Tiểu Thất đã biến mất không thấy nữa!

Diệp Huyền nhìn về phía nàng, mà lúc này, một thanh kiếm đã vút đến giữa lông mày hắn!

Vút!

Sắc mặt của hắn bình tĩnh, hơi nghiêng người một cái, một thanh kiếm sượt qua mi gian, mà chính vào một khắc này, cổ tay hắn xoay một cái, kiếm trong tay quét ngang nhưng một kiếm này lại trực tiếp chém hụt!

Hắn vội lùi lại mấy trăm trượng, mà còn chưa đợi hắn dừng lại, một thanh kiếm đã đâm về phía cổ họng hắn. Lần này Diệp Huyền không hề tránh né, tay trái của hắn trực tiếp bắt lấy lưỡi kiếm trước mặt, lúc này, tay phải của Tiểu Thất hơi xoay nhẹ.

Sau khi Diệp Huyền dừng lại, một tàn ảnh bất chợt xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Huyền hơi nhíu mày lại, hắn lập tức quay người quét ngang một kiếm.

Tiểu Thất đã ở cách đó vài trượng!

Tiểu Thất!

Một kiếm này cũng nhanh như chớp!

Tay trái của Diệp Huyền bắn ra máu tươi, mà trong nháy mắt này, kiếm của hắn cũng đâm tới.

Một kiếm này nhanh như điện!

Phụt!

Rầm!

Phụt!

Mạc lão ở bên cạnh hắn ta trầm giọng nói: “Nói về trình độ Kiếm đạo chắc hẳn bệ hạ vẫn hơn một bậc.”

“Lấy mạng đổi mạng!”

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền ở phía xa, nhẹ giọng nói: “Thế đạo này thường chỉ có người tàn nhẫn mới có thể sống sót!”

Trên lòng bàn tay trái của Diệp Huyền có một vết kiếm rất sâu, nơi mi gian hắn cũng có một vết kiếm, mà cách đó không xa, chỗ cổ họng của Tiểu Thất cũng có một vết đỏ!

Mà lần này, Diệp Huyền lại được trải nghiệm loại cảm giác liều mạng với người lúc còn ở Thanh thành năm đó!

Hai tiếng phá không vang lên ngay tại trận, ngay sau đó, Tiểu Thất đã ở cách đó mười trượng!

Nói một cách đơn giản thì chính là mạo hiểm!

Đặc biệt là giao thủ với Tiểu Thất chỉ cần có một chút sơ suất cũng sẽ chí mạng!

Thật sự không thể có một chút sơ suất nào!

Chỉ có một vết đỏ này!

Xa xa, Tiểu Thất và Diệp Huyền lại biến mất!

Kiếm quang tung hoành!

Trận chiến của hai người có thể nói là cực kỳ đặc sắc, cho dù là kỹ thuật chiến đấu hay là kỹ thuật kiếm kỹ, hai người đều có thể nói là hạng đỉnh cấp nhất trong thế giới này!

Trong bóng tối ở nơi nào đó, A Bố nhẹ giọng bảo: “Tiểu tử này là một người tàn nhẫn.”

A Bố cười đáp: “Thiếu niên kia cũng không lớn!”

Mạc lão nhẹ giọng nói: “Bệ hạ vẫn còn trẻ!”

A Bố gật đầu: “Nàng ta hơn một bậc, nhưng hai người giao thủ cũng không chỉ đơn giản so mỗi thực lực cá nhân mà còn phải xem ai tàn nhẫn hơn! Ở phương diện tàn nhẫn, nàng ta lại thua một bậc!”

Mà Tiểu Thất cũng cảm giác được áp lực như thế, giao thủ với Diệp Huyền, điều khiến nàng đau đầu nhất chính là cách đánh không cần mạng của hắn!

Có rất nhiều lúc hắn rõ ràng có thể tránh được nhưng lại không tránh, chính là muốn ngươi đâm ta một nhát thì ta cũng phải đâm được ngươi một nhát…

Loại cách đánh này khiến nàng rất đau não.

Lúc này, đột nhiên A Bố ở cách đó không xa nhẹ giọng nói: “Dừng lại đi!”

Vừa dứt lời, Tiểu Thất và Diệp Huyền ở phía xa đã dừng lại.

A Bố liếc mắt nhìn hai người, nhẹ giọng bảo: “Hai người các ngươi không thể phân được thắng bại, chỉ có thể phân sinh tử!”

Không có cách nào phân được thắng bại, chỉ có thể phân sinh tử!

Cho dù là Diệp Huyền hay là Tiểu Thất, cả hai người đều không nghiêm túc, không nghiêm túc thì không có cách nào phân thắng bại, mà nghiêm túc thật thì đó chính là phân sinh tử!

Diệp Huyền cất kiếm đi, hắn nhìn về phía Tiểu Thất, cười bảo: “Lần sau lại luận bàn tiếp!”

Nói xong, hắn ôm quyền với hai người sau đó quay người biến mất không còn thấy nữa.

Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ.”

A Bố nói: “Cẩn thận Thần Điện.”

Diệp Huyền cười bảo: “Ngươi cũng vậy!”

Tiểu Thất gật đầu: “Cẩn thận nhé!”

Diệp Huyền nói: “Tiểu Thất, A Bố tiền bối, ta còn có việc, xin phép cáo từ.”

Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “A Bố tiền bối, ta cũng có thể tới đây tu luyện được không?”

A Bố nhẹ giọng nói: “Có thể, chẳng qua ngươi không thể cầm thanh kiếm đó!”

Thiên Tru!

Nếu Diệp Huyền mang thanh kiếm đó tới, đấy không phải thí luyện mà là đồ sát!

Rất ít yêu thú có thể đỡ được kiếm trong tay hắn!

Diệp Huyền cười đáp: “Đương nhiên rồi!”

Bình thường hắn cũng không lấy Thiên Tru ra.

Thanh kiếm này quả thật có hơi nghịch thiên!

Cũng chỉ có khi muốn giết người thì hắn mới lấy nó ra mà thôi!

Tiểu Thất gật đầu.

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Thất: “Ngươi đang tu luyện ở đây sao?”

Nơi thí luyện!

A Bố đáp: “Một nơi thí luyện của Đạo Môn ta.”

Diệp Huyền dường như nghĩ đến gì đó, hắn nhìn về phía A Bố: “A Bố tiền bối, đây là đâu vậy?”

Tiểu Thất gật đầu: “Lần sau!”

Tiểu Thất đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng rời đi của hắn, không biết đang nghĩ gì.

A Bố nhẹ giọng bảo: “Ta biết ngươi muốn giúp hắn nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Sức ảnh hưởng của ngươi quá lớn, nếu ngươi ra tay, Thần Điện chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để giết ngươi, mà bây giờ chúng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đấu với Thần Điện một trận!”

Tiểu Thất từ từ nhắm hai mắt lại: “Thần Điện sao…”

Nói xong, đột nhiên nàng quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận