Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 466: Không Nhìn Thấu!

Tu luyện!

Diệp Huyền cười nói:

- Vì sao tu luyện?

Vị Ương Thiên nắm chặt tay, ánh mắt có chút đỏ lên.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Đừng khóc, muội muốn tu luyện, vậy ta giúp muội. Có điều, muội phải đáp ứng ta, bất kể sau này có năng lực lớn tới mức nào, cũng không được làm loạn, hiểu chưa?

Trực giác nói cho hắn biết, thành tựu của tiểu nha đầu này, tuyệt sẽ không thấp. Loại người này, nếu từ nhỏ đã mất hy vọng về thế giới, như vậy, ngày sau khi nàng có được thực lực cường đại, với thế giới này, sẽ là một loại tai nạn!

Vị Ương Thiên nắm chặt tay Diệp Huyền:

- Mau ăn đi!

Như muội muội Diệp Huyền của hắn vậy!

Nửa canh giời sau, Diệp Huyền tìm một gian thụ ốc không người, hắn lại chuẩn bị một chút đồ ăn, mà Vị Ương Thiên vừa thấy đồ ăn, lập tức chảy nước miếng, cứ vậy trơ mắt nhìn.

Nhìn Vị Ương Thiên điên cuồng càn quét, Diệp Huyền đột nhiên có chút đau lòng. Bởi tiểu nha đầu này, nhất định đã gặp rất nhiều đau khổ.

- Được rồi, theo ta tìm chỗ nghỉ đã!

Mà một người, nếu không phấn đấu nỗ lực, như vậy, thế giới này sẽ vĩnh viễn tàn khốc.

- Ta, ta sẽ không tổn thương ca.

Trước khi hắn mạnh lên, hai huynh muội luôn sống trong cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, thậm chí có ngày phải chịu đói!

Nói xong, hắn kéo tay Vị Ương Thiên rời đi.

Diệp Huyền cười nói:

Nghe vậy, Vị Ương Thiên lập tức bắt đầu càn quét.

- Ca, ca không ăn sao?

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền cười nói:

Nhiều khi, thế giới này, muốn có bao nhiêu tàn khốc, thì sẽ có gấp đôi tàn khốc đập vào mặt!

Lúc này Vị Ương Thiên như nghĩ tới điều gì, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền:

Hoàn toàn không hiểu!

Cứ như vậy, hai người nhanh chóng càn quét bàn đồ ăn.

Đúng lúc này, Vị Ương Thiên đột nhiên nói:

Nói xong, hắn cũng bắt đầu động đũa.

- Sao muội biết đây là địa đồ?

- Ăn, chúng ta cùng ăn!

Diệp Huyền trầm giọng:

- Ta có thể hiểu.

Vị Ương Thiên chỉ chỉ quyển trục:

Thấy thế, Vị Ương Thiên lập tức mỉm cười.

- Ca, thứ này là địa đồ!

Địa đồ!

Diệp Huyền nhìn Vị Ương Thiên:

Diệp Huyền thu dọn đồ, sau đó lấy ra quyển trục mà gia gia Vị Ương Thiên cho hắn, mở quyển trục, lập tức nhìn thấy phù văn quỷ dị.

Diệp Huyền nhíu mày, không phải là một miếng da rách chứ?

- Thứ này là gì?

Diệp Huyền hơi nghĩ một chút, sau đó bấm tay điểm một cái, một giọt tinh huyết rơi lên quyển trục, nhưng lại không có bất cứ động tĩnh gì!

- Vậy sao trước đó muội không nói với gia gia muội?

Vị Ương Thiên lắc đầu:

- Gia gia quá yếu! Nếu nói cho gia gia, rất có thể sẽ hại chết người! Mà ca ca thì khác, ca ca rất mạnh!

Nghe vậy, Diệp Huyền thầm cảm khái, nhẹ vuốt đầu Vị Ương Thiên:

- Tiểu nha đầu có lòng!

Trước đó, trong thụ ốc, hắn đã cảm nhận được khí tức của lão giả, kỳ thực không yếu, là một vị ngự pháp cahr, đáng tiếc đã tới phần cuối sinh mệnh. Như Vị Ương Thiên nói, nếu nói chân tướng cho lão, rất có thể sẽ là hại lão.

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó nói:

- Đi thế nào?

Vị Ương Thiên gật đầu:

Thậm chí là tuyệt vọng!

Kỳ thực, với Diệp Huyền hắn mà nói, nhiều khi hắn rất đồng cảm với người ở tầng dưới chót như vậy, bởi hắn cũng từ đó mà bò lên, hắn hiểu rõ, một người không có thực lực, sẽ phải sống bất đắc dĩ thế nào!

Diệp Huyền xoa đầu nàng, không nói thêm.

- Dù sao ca cũng là người tốt!

Vị Ương Thiên nhìn qua Diệp Huyền, hơi cúi đầu:

- Người tốt cùng người xấu, nhiều khi rất khó phân biệt! Ví như, với muội, ta là người tốt! Nhưng với người khác, rất có thể ta là kẻ đại gian đại ác!

- Vậy thì đi!

Nói xong, hắn kéo tay Vị Ương Thiên rời thụ ốc.

Rất nhanh, hai người đã vào một mảnh sơn mạch mờ mịt.

Trên đường đi, Vị Ương Thiên kéo chặt tay Diệp Huyền, thỉnh thoảng lại nhìn Diệp Huyền một cái, nhưng khi Diệp Huyền nhìn lại, nàng sẽ vội thu lại ánh mắt.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Sao cứ nhìn lén ta vậy?

Vị Ương Thiên nói khẽ:

- Ca ca là người tốt!

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền cười nói:

- Ca rất mạnh, sẽ không nguy hiểm!

Vị Ương Thiên lắc đầu:

- Có nguy hiểm sao?

Diệp Huyền cười nói:

- Có thể đi theo tuyến đường này, ca ca muốn đi sao?

Cho nên, khi thấy Vị Ương Thiên, hắn liền trợ giúp mà không chút do dự, mà hắn giúp, cũng không có bất cứ mục đích gì!

Mà Diệp Huyền không biết, Vị Ương Thiên tín nhiệm hắn thế, cũng là vị nàng nhìn thấu điểm này!

Chừng một hồi sau, Diệp Huyền cùng Vị Ương Thiên tới một hạp cốc, hạp cốc rất lớn, hai mỏm núi cao vút trong mây, vào bên trong lập tức cảm nhận được bản thân nhỏ bé.

Lúc này, Vị Ương Thiên ngừng lại, nàng mở quyển trục kia, nhìn hồi lâu, lại nhìn qua bốn phía, cuối cùng chỉ vào một vách núi.

- Ở đâu?

Diệp Huyền hỏi.

Vị Ương Thiên chỉ vách núi, nhìn kỹ thì có thể phát hiện một lối nhỏ, mà cái khe tự nhiên này, không có bất kỳ điểm đặc biệt.

Diệp Huyền giữ chặt Vị Ương Thiên, ngự kiếm bay tới, Vị Ương Thiên vội ôm chặt lấy Diệp Huyền, áp sát đầu vào ngực hắn, có chút sợ hãi.

Rất nhanh, Diệp Huyền đã tới trong khe núi, trước mặt không xa, xuất hiện một cánh cửa đá.

Diệp Huyền kéo Vị Ương Thiên tới, đưa tay điểm một cái, một đạo kiếm quang bắn ra.

Xùy!

Cánh cửa đá trực tiếp nứt ra, bên trong, có động thiên!

Quả nhiên là một tấm bản đồ!

Diệp Huyền kéo Vị Ương Thiên vào trong cửa đá, hai người dọc theo thềm đá đi xuống, rất nhanh hai người tới trước một đầm nước, trong đầm nước, có một cỗ quan tài!

Diệp Huyền nhìn qua bốn phía, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có bất cứ thanh âm gì!

Cuối cùng, Diệp Huyền nhìn quan tài trên đầm nước, hắn muốn đi tới, Vị Ương Thiên đột nhiên nắm chặt tay hắn, lắc đầu, nàng chỉ xuống dưới nước:

- Có thứ gì đó!

Có thứ gì đó!

Thần thức Diệp Huyền quét xuống, nhưng thần thức vừa vào trong nước, lập tức lại biến mất vô tung vô ảnh!

Thấy thế, Diệp Huyền liền trở nên ngưng trọng.

Không đơn giản!

Do dự một chút, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Muội ở đây chờ ta, có sợ không?

Vị Ương Thiên vội gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu.

Diệp Huyền cười nói:

- Đừng sợ! Dù có chuyện gì, thứ giới kia cũng sẽ tìm ta trước!

Nói xong, hắn xoa nhẹ đầu Vị Ương Thiên, sau đó lướt tới hướng quan tài.

Mà lần này, hắn sử dụng Hỗn Độn chi khí!

Giờ khắc này, khí tức toàn thân hắn biến mất, tựa như không tồn tại.

Rất nhanh, Diệp Huyền đã tới bên trên cỗ quan tài kia, bốn phía, dán đủ các phù lục tử sắc quỷ dị, những phù lục này trải khắp quan tài, trừ đó ra, bốn phía còn có rất nhiều ống đen, những đường ống này, tựa như một tấm lưới bao lấy quan tài.

Thứ gì đây?

Diệp Huyền hơi nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết, trong này không phải thứ tốt đẹp gì!

Diệp Huyền hơi chút do dự, sau đó nhìn lại Vị Ương Thiên:

- Muội có thể nhìn thấu thứ này không?

Vị Ương Thiên lắc đầu:

- Có gì đó cản trở!

Có gì đó!

Diệp Huyền nhìn quan tài, không cần phải nói, nhất định là do bùa chú cùng đám hắc tuyến này, bởi hắn phát hiện, thần thức hắn tiếp xúc quan tài, cũng lập tức biến mất vô tung.

Mở hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận