Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3687. Đại chiến!



Chương 3687. Đại chiến!




Diệp Huyền tới thẳng Chấp Pháp Tông!
Với hắn mà nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!
Hắn lén lẻn vào Chấp Pháp Tông, giờ bên trong Chấp Pháp Tông, các cường giả đẳng cấp đều đã rời đi, ở đây không có một Vô Đạo cảnh nào cả!
Diệp Huyền cũng không giết người của Chấp Pháp Tông, giết mấy tên lâu la này cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại còn khiến mình bị bại lộ!
Hiện giờ với hắn mà nói, thời gian là vô cùng trân quý!
Hắn liếc nhìn xung quanh, cuối cùng tới một tòa tiểu lâu. Tòa tiểu lâu này hơi hẻo lánh, hơn nữa còn đổ nát, nơi đâu cũng thấy mạng nhện.
Diệp Huyền lên đỉnh lầu, đưa mắt nhìn xung quanh, xung quanh có bày một số cổ tịch về độc, đều là những cổ tịch không có giá trị gì hết.
Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, sau đó tiến vào tiểu tháp.
Hắn chầm chậm nhắm hai mắt lại!
Tu luyện!
A Đạo Linh đã cho hắn một phần truyền thừa, như lời nàng nói, có phần truyền thừa này giúp đỡ, hắn tu luyện tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều!
Về Vô Tâm cảnh, bên trong truyền thừa có lí giải vô cùng chi tiết của A Đạo Linh, thậm chí còn có cả tâm đắc của nàng!
Điều này thực sự giúp đỡ Diệp Huyền quá nhiều!
Diệp Huyền bắt đầu tu luyện Vô Tâm cảnh!
Hiện giờ điểm yếu lớn nhất của hắn là cảnh giới quá thấp, một khi ngang hàng cảnh giới rồi, hắn muốn giết Vô Đạo cảnh cũng không phải không có khả năng!
Cứ thế, thời gian trôi qua từng chút một!
Bên ngoài Chấp Pháp Tông, lúc này, sát thủ đang ẩn mình trong bóng tối kia thấy hơi phân vân!
Hắn ta muốn ra tay nhưng lại kiêng dè Diệp Huyền, bởi lẽ hình như Diệp Huyền có thể biết vị trí của hắn ta. Mà khi đối đầu trực diện, chắc chắn hắn ta không thể giết được Diệp Huyền!
Thực lực của hắn ta sẽ giảm đi khi đối đầu trực diện!
Điều quan trọng nhất là hiện giờ hắn ta không dám lại gần Diệp Huyền.
Thực ra hắn ta đã buông bỏ việc giết Diệp Huyền rồi, bởi vì hắn ta biết mình không giết được đối phương! Hiện giờ điều hắn ta cần làm là đi theo Diệp Huyền, biết được hành tung của hắn! Thuật ẩn mình của Diệp Huyền cũng đặc biệt, nếu như không đi theo mọi lúc mọi nơi thì rất dễ lạc mất!
Chỉ là hắn ta không hiểu một điều, cái tên này chạy đến Chấp Pháp Tông làm gì?

Bên trong tiểu tháp.
Vô Tâm cảnh!
Thực ra nói một cách đơn giản hơn thì là tâm ta tự tại!
Cũng giống với kiếm đạo lí niệm của hắn, đương nhiên, nói thì có vẻ đơn giản, nhưng muốn đạt được cảnh giới này lại rất khó!
Trong lòng có trói buộc thì khó mà tự tại được!
Điều hắn cần phải làm là khiến lòng mình không còn trói buộc nữa!
Quá trình này rất khó, hơn nữa còn cần vô số tài nguyên!
Trước đó, khi hắn tu luyện Mệnh Tri cảnh đã tiêu tốn quá nhiều, so với lúc này thì hắn thấy khi ấy cũng chỉ là số lẻ mà thôi!
Bởi lẽ hiện giờ ngày nào hắn cũng phải hấp thụ ít nhất trăm vạn viên thánh cực tinh!
Nếu như không phải có được tài nguyên của mấy người Tuyết Sơn Vương và Cố trưởng lão thì hắn hoàn toàn không thể tu luyện được Vô Tâm cảnh!
Ngoài bản thân mình ra thì hắn còn chia sẻ truyền thừa của A Đạo Linh với Hư Vọng, đồng thời bảo nàng tu luyện Vô Tâm cảnh!
Hắn muốn bồi dưỡng ra một cường giả siêu cấp!
Đây là đồ đệ của hắn, hắn phải dụng tâm chứ!
Cứ thế, mười năm trôi qua!
Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất, khí tức xung quanh người hắn càng lúc càng mạnh.

Ở bên ngoài, hắc y nhân đang ẩn mình kia đột nhiên quay người, trước mặt hắn ta có một hắc bào nhân không biết xuất hiện từ lúc nào!
Hắc y nhân khẽ hành lễ với hắc bào nhân: “Tham kiến các chủ!”
Hắc bào nhân này chính là các chủ của Ẩn Sát Các!
Các chủ liếc nhìn Chấp Pháp Tông, hắn ta nói: “Ở trong đó sao?”
Hắc y nhân gật đầu: “Ở bên trong!”
Nói đoạn, hắn ta do dự một lát rồi lại nói: “Người này kì lạ vô cùng, bởi vì hình như hắn có thể nhìn thấy ta!”
Các chủ trầm mặc một hồi rồi nói: “Cứ giao chuyện này cho ta, ngươi lui xuống đi! Hãy nhớ, trừ ta ra, không được để người ngoài biết được hành tung của hắn!”
Hắc y nhân khẽ hành lễ, sau đó biến mất.
Các chủ nhìn tòa lâu các phía xa, sau một hồi trầm mặc, hắn ta biến mất.
Hắn ta cũng không động thủ với Diệp Huyền!

Ở một bên khác, trong một tầng mây nào đó, Tiêu Hiếu và Tông Thủ sầm mặt lại!
Bởi lẽ bọn họ đã tìm một ngày một đêm mà vẫn không tìm được chút tin tức nào về Diệp Huyền. Hắn cứ như đã bốc hơi vậy!
Lúc này, Tông Thủ đột nhiên nói: “Ẩn Sát Các có tin tức gì không?”
Tiêu Hiếu lắc đầu: “Bên đó vẫn không phản hồi gì cả!”
Nghe vậy, Tông Thủ bèn nhíu mày: “Đến bọn họ cũng không tìm được ư?”
Tiêu Hiếu trầm mặc.
Tông Thủ nhìn hắn ta: “Có vấn đề gì à?”
Tiêu Hiếu nói: “Ngươi nói xem, Ẩn Sát Các liệu có âm thầm giết Diệp Huyền và Ngôn Bán Sơn, sau đó đoạt lấy truyền thừa không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Tông Thủ lập tức trở nên khó coi!
Chuyện này cũng không phải không có khả năng!
Lúc này, Tiêu Hiếu nói: “Dù thế nào thì chúng ta cũng không thể đặt tất hi vọng lên Ẩn Sát Các, phải nghĩ cách khác tìm Diệp Huyền!”
Tông Thủ nhìn hắn ta: “Ngươi có cách gì không?”
Tiêu Hiếu trầm mặc rồi nói: “Ngươi thấy hiện giờ Diệp Huyền có thể lẩn trốn ở chỗ nào?”
Tông Thủ nhíu mày: “Ý ngươi là sao?”
Tiêu Hiếu khẽ nói: “Nếu như ta là Diệp Huyền, vậy thì hiện giờ với ta mà nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất…”
Nghe vậy, đôi đồng tử của Tông Thủ bèn co lại: “Về Vân Giới!”
Hết chương 3687.



Bạn cần đăng nhập để bình luận