Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1313: Ta đã biết đáp án rồi

Kiếm Mộc nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hắn ta không lên tiếng.

Diệp Huyền không buồn quan tâm đến Kiếm Mộc, hắn lại nói với Tửu Hoàng ở bên cạnh: “Tửu Hoàng tiền bối, ngươi có thể tìm hiểu về Ngũ Duy, ta tin nếu tiền bối nói chuyện với người phía sau ta thì chắc chắn ngươi sẽ được khai sáng rất nhiều điều, thậm chí còn có thể bước lên một tầm cao mới. Cơ hội này là cơ hội ngàn năm có một đấy!”

Tửu Hoàng híp mắt lại: “Tại sao?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Bởi vì các ngươi đừng nghĩ tới chuyện xông tới Ngũ Duy, đó là chuyện không thể đâu. Sức mạnh của bọn họ vượt ngoài sức tưởng tượng của các ngươi. Các ngươi mà tới đó thì chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết!”

Nói tới đây, hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục: “Chắc tiền bối cũng từng tìm tới nơi đó, chắc ngươi cũng biết lời ta nói là thật hay giả!”

Tửu Hoàng nhìn Diệp Huyền: “Tại sao người phía sau ngươi lại tới Tứ Duy vũ trụ?”

Rất rõ ràng, Tửu Hoàng đã tin lời hắn nói.

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta cũng từng hỏi người đó như vậy, có điều người đó không trả lời ta, chỉ nói sau này sẽ cho ta biết. Hơn nữa người đó còn từng cảnh cáo ta, rằng ta đừng có nghĩ đến việc tới Ngũ Duy, bởi lẽ trừ phi ta có thực lực không yếu hơn các cường giả Ngũ Duy, bằng không tới đó ta sẽ phải bỏ mạng.”

Có đánh chết Diệp Huyền cũng không thừa nhận!

Tóm lại là có đánh chết hắn cũng không nhận!

Kiếm Mộc ở một bên bỗng nhiên nói: “Cuối cùng thì ngươi cũng thừa nhận cái tháp đó đang nằm trong tay ngươi rồi?”

Dù mọi người đều biết cái tháp ở trên người hắn thì hắn cũng không thể thừa nhận.

Tửu Hoàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Lẻn vào?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng mà chưa tới thời cơ. Tiền bối, nếu như ngươi đồng ý thì ta có thể để người đó nói chuyện với ngươi, có lẽ sẽ giúp ích cho ngươi rất nhiều đấy!”

Tửu Hoàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hắn ta khẽ nói: “Ngũ Duy thực sự mạnh như vậy sao?”

Kiếm Mộc đăm đăm nhìn Diệp Huyền, hắn ta không lên tiếng.

Diệp Huyền lắc đầu: “Không phải, mà là tới một cách quang minh chính đại.”

Diệp Huyền lại nói: “Mạnh hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng! Có điều, ta có cách để tới đó!”

Nếu mà thừa nhận thì hắn coi như xong đời!

Kiếm Mộc khẽ siết chặt bàn tay, Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Kiếm Mộc bỗng xuất kiếm.

Diệp Huyền cười một cách lạnh lùng: “Chẳng phải nó ở trong tay ngươi sao?”

Kiếm của hắn ta nhanh vô cùng!

Tửu Hoàng bỗng hỏi:”Thế tại sao ngươi không tới Ngũ Duy cùng người phía sau ngươi?”

Tửu Hoàng trầm mặc!

Hi Hoàng không để ý đến Kiếm Mộc, hắn ta nhìn Diệp Huyền và cười: “Tiểu hữu, Tửu Hoàng không muốn bảo vệ ngươi thì ta sẽ bảo vệ ngươi. Có điều, chỉ một tháng thôi. Dẫu sao thì nhân quả trên người ngươi quá lớn, ta không đủ thực lực để bảo vệ ngươi cả đời!”

“Hi Hoàng!”

Hi Hoàng gật đầu: “Được thôi! Lâu rồi không động tay động chân, đúng lúc ta đang ngứa tay. Thử xem, ha ha…”

Diệp Huyền quay đầu, ở phía không xa có một nam tử trung niên đang chầm chậm bước tới. Nam tử trung niên ấy mặc áo dài màu đen, trong tay cầm một chiếc quạt xếp, trông hắn ta nho nhã vô cùng.

Tửu Hoàng ở một bên bỗng nói: “Diệp Huyền, người phía sau ngươi đến từ Ngũ Duy thật sao?”

Có điều, khi hắn ta vừa mới xuất kiếm thì cả người Diệp Huyền bỗng biến mất. Khi hắn xuất hiện lại một lần nữa thì đã ở cách đó cả trăm trượng.

Diệp Huyền không đáp lời.

Tửu Hoàng lại bảo: “Ta có thể nói chuyện với người đó không?”

Diệp Huyền liếc nhìn Tửu Hoàng, hắn gật đầu: “Đúng vậy!”

Ban nãy, người ra tay giúp đỡ hắn chính là nam tử trung niên này.

Kiếm Mộc nhìn Hi Hoàng, nói: “Như ngươi mong muốn!”

Dứt lời, hai người bèn biến mất.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, bên trên tầng mây thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau.

Kiếm Mộc nhìn nam tử trung niên vừa bước tới, sắc mặt hắn ta trầm xuống.

Kiếm Mộc ở một bên bỗng lên tiếng: “Hi Hoàng, tỉ thí không?”

Hi Hoàng liếc nhìn hắn: “Được!”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Một tháng rưỡi đi!”

Nói chuyện ư?

Ban nãy nếu không có Hi Hoàng xuất hiện thì chắc hắn cũng thăng thiên rồi!

Ấy thế mà lão đầu này chỉ muốn lợi ích, không muốn bỏ công sức, hắn ta còn vô liêm sỉ hơn cả hắn!

Tửu Hoàng còn đang muốn nói gì đó thì đúng lúc ấy, có hai người xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Hai người này chính là Kiếm Mộc và Hi Hoàng. Hi Hoàng bật cười ha ha: “Kiếm Mộc huynh, ta sẽ bảo vệ người này một tháng rưỡi, cáo từ nhé!”

Dứt lời, hắn ta bèn đưa Diệp Huyền biến mất.

Sắc mặt Kiếm Mộc khó coi vô cùng.

Hắn ta không thua Hi Hoàng, thế nhưng cũng không thắng được!

Không giết được Hi Hoàng, cũng không thể làm gì được người ta.

Sắc mặt của Tửu Hoàng cũng khó coi y hệt Kiếm Mộc, hắn ta đã bỏ lỡ điều gì đó.

Có một vài chuyện thực sự không thể chần chừ, phải quyết đoán hơn một chút. Có lẽ sẽ phải liều mình đến sứt đầu mẻ trán, nhưng có lẽ cũng sẽ có một cơ hội mới.

Với những cường giả như bọn họ mà nói, cơ hội để thay đổi vận mệnh là vô cùng hiếm hoi!

Đương nhiên, hắn ta cũng không muốn từ bỏ!

Một lát sau, Tửu Hoàng quay người rồi biến mất.

Sắc mặt Kiếm Mộc lại càng khó coi hơn nữa. Hiện giờ Diệp Huyền đang được Hi Hoàng bảo vệ. Trong vòng một tháng rưỡi nữa, hắn ta không thể giết Diệp Huyền!

Một tháng rưỡi, trong khoảng thời gian này thực sự sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra!

Hắn ta không thể đợi được!

Kiếm Mộc đưa mắt nhìn về phía xa xa, sau đó hắn ta bèn quay người rời đi.

Ở một nơi nọ, Hi Hoàng bật cười, nói: “Tiểu hữu, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.”

Diệp Huyền đáp: “Nói đi!”

Hi Hoàng liếc nhìn hắn: “Ngũ Duy chí bảo không ở trong tay ngươi sao?”

Diệp Huyền trầm mặc trong giây lát, hắn đang định lên tiếng thì Hi Hoàng lại cười: “Ta đã biết đáp án rồi.”

Dứt lời, một luồng uy lực cực lớn bao vây lấy Diệp Huyền. Ngay sau đó, linh hồn của hắn ta trực tiếp xông vào giữa mi tâm của Diệp Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận