Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1591: Không giống nhau lắm

Nữ tử váy trắng là ai?

Lai lịch của nàng như thế nào?

Diệp Huyền cũng chẳng biết!

Hắn chỉ biết từ lúc nàng xuất hiện đã không có kẻ địch. Dù nàng đi tới đâu, gặp được ai thì đối phương cũng không chống được một kiếm của nàng.

Có lẽ Đệ Cửu có thể chống đỡ được.

Đệ Cửu cũng rất mạnh, nhưng tiếc là phải nạp điện thì nàng mới tỉnh!

Nạp điện?

Tới giờ hắn vẫn chưa hiểu được cái này!

Huyền Ngoa gật đầu: “Có điều, hình như hắn ta không thể ra ngoài!”

Huyền Ngoa trầm ngâm trong chốc lát rồi đáp: “Mạnh hơn ngươi!”

Đúng lúc ấy, Huyền Ngoa bỗng nói: “Người mà ngươi đang nói chuyện cùng rất mạnh!”

Diệp Huyền khá là tò mò về thực lực của tầng thứ chín.

Dẫu sao thì trong những người mà hắn biết, e là chỉ có chủ nhân của ba thanh kiếm trong tháp và tiên tri mới có thể trấn áp Đệ Cửu.

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên bật cười: “Dị thú này thú vị phết!”

Nếu Đệ Cửu tỉnh dậy thì Phệ Linh tộc cũng chỉ là con muỗi!

Diệp Huyền: “…”

Nhưng tiếc là hắn không biết nạp điện kiểu gì!

Dù có ở thời đại Bạch Á này thì Đệ Cửu cũng có thể tung hoành ngang dọc.

Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy. Ngươi có thể nói cho ta biết hắn ta mạnh đến mức độ nào không?”

Huyền Ngoa bỗng nói: “Ngươi hơi yếu.”

Diệp Huyền liếc nhìn Huyền Ngoa: “Ngươi có thể cảm nhận được hắn ta ư?”

Diệp Huyền cạn lời, lại còn nhấn mạnh thêm một lần nữa chứ!

“Ha ha!”

Diệp Huyền lắc đầu, chắc chắn dị thú này đang cố ý đả kích hắn.

Diệp Huyền nói: “Tại sao ngươi lại giúp ta?”

Diệp Huyền nói: “Có phải là nơi mà loài người ở vào thời kì Bạch Á không?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền nhìn Huyền Ngoa, hỏi: “Ngươi có thể giúp ta nâng cao thực lực ư?”

Tiểu Phạn lắc đầu, nhìn Diệp Huyền.

Huyền Ngoa nói: “Có muốn nâng cao thực lực không?”

Cứ thế, hai người dắt theo con chó đi cùng dị thú tới một dãy núi.

Tiểu Phạn gật đầu.

Diệp Huyền lại cười: “Thế thì chúng ta cùng đi nhé!”

Huyền Ngoa lắc đầu: “Ta không thể, nhưng mà ta có thể đưa ngươi tới một nơi.”

Huyền Ngoa lại nói: “Sau này ngươi sẽ hiểu nàng ta kinh khủng đến mức nào! Đi thôi, hiện giờ ta đưa ngươi tới một nơi, hi vọng ngươi sẽ gặp may mắn.”

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền nhìn Tiểu Phạn, Tiểu Phạn dắt theo con chó đi tới trước mặt hắn, hắn bèn mỉm cười: “Có cần đưa nó về không?”

Huyền Ngoa gật đầu: “Mặc dù bọn họ đã chết nhưng chắc là vẫn giữ lại truyền thừa của mình. Đương nhiên, ta cũng không chắc chắn lắm.”

Huyền Ngoa khẽ mỉm cười: “Nhân loại, ngươi coi thường Dị Thú kinh quá rồi đấy. Trước mắt, nếu nàng ta không liều mạng, mặc dù không giết được Thiên Mạch giả, song chắc chắn có thể giết được ngươi! Trừ phi người trong cái tháp của ngươi ra ngoài giúp ngươi!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta và Tiểu Phạn liên thủ cũng không thể sao?”

Huyền Ngoa nói: “Trước đó khi thấy ngươi dùng tiểu tháp để đối phó với Dị Thú kinh, rõ ràng thực lực của ngươi không đủ, không thể phát huy hết sức mạnh của tiểu tháp. Sau này nếu chúng ta chiến đấu với Dị Thú kinh cũng cần ngươi giúp chúng ta kiềm chế nàng ta!”

Trên đường đi, Huyền Ngoa liếc nhìn Tiểu Phạn và nói: “Nhân loại, bao nhiêu năm nay trừ con chó ra, ngươi là dị thú đầu tiên có thể lại gần nàng. À không, phải là người đầu tiên mới đúng chứ!”

Diệp Huyền khẽ xoa đầu Tiểu Phạn, mỉm cười: “Ta muốn đưa nàng ra ngoài!”

Huyền Ngoa nói: “Nhân loại, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, nhân quả của Thiên Mạch giả vốn đã rất lớn, ngươi đưa nàng theo e là…”

Nói đến đây, Huyền Ngoa bỗng im lặng.

Diệp Huyền nhìn nàng: “Sao thế?”

Huyền Ngoa lắc đầu: “Cứ ra ngoài đã rồi nói!”

Lúc này, tầng thứ chín bỗng lên tiếng: “Tiểu tử, ngươi đừng lo, nhân quả gì gì đó đã có người gánh thay ngươi rồi!”

Diệp Huyền: “…”

Huyền Ngoa liếc nhìn phần bụng của Diệp Huyền, nói: “Các hạ, e là người đó không gánh được nhân quả của Thiên Mạch giả đâu!”

Tầng thứ chín bật cười ha ha: “Ngươi đang đùa đấy hả! Đến nhân quả của tiên tri mà nàng ta còn gánh được nữa là!”

Tầng thứ chín nói: “Bởi vì ta không biết thực lực thật sự của hai người này! Có điều theo ta thì hai người bọn họ không giống nhau lắm đâu.”

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”

Tầng thứ chín thầm thở dài một hơi: “Ta cũng từng suy nghĩ về chuyện này, câu hỏi này của ngươi ta không trả lời được.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi cũng không biết hả?”

Tầng thứ chín trầm mặc.

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền nghe mà thấy buồn cười.

Rất rõ ràng, trong mắt tầng thứ chín, nữ tử váy trắng là vô địch.

Huyền Ngoa liếc nhìn bụng của Diệp Huyền, cũng không nói thêm gì nữa.

Bởi vì nàng thấy nàng và người kia không cùng một thời đại, đối phương cũng chưa được chứng kiến vẻ đáng sợ của Thiên Mạch giả, thế nên nàng có nói với đối phương cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Tầng thứ chín cũng không nói gì nữa.

Bởi lẽ Huyền Ngoa chưa từng thấy được sự kinh khủng của nữ tử váy trắng, hắn ta có nói với nàng cũng chẳng có nghĩa lí gì.

Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.

Diệp Huyền thầm nói: “Tiền bối, ngươi thấy nữ tử váy trắng và tiên tri ai lợi hại hơn?”

Huyền Ngoa đang định nói gì đó thì tầng thứ chín bỗng bảo: “Ngươi còn cãi cố nữa là ta ra ngoài tẩn ngươi đấy!”

Tầng thứ chín đáp: “Ta không biết, ta chẳng biết gì cả. Ta chỉ biết không có gì mà một đường kiếm của nữ nhân kia không giải quyết được. Nếu có thì là hai đường kiếm, đó là nhiều nhất rồi đấy.”

Huyền Ngoa nói: “Thiên Mạch giả, thiên sinh dị mạch, mạch ấy được thượng thiên thừa nhận, ngươi có biết như vậy nghĩa là gì không?”

Tầng thứ chín đáp: “Ngươi cũng không biết gì về nữ nhân ấy, à không về vị tiền bối đó.”

Huyền Ngoa nói: “Ngươi không biết gì về Thiên Mạch giả cả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận