Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1692: Ta và nữ tử này không hợp nhau

Dị Thú kinh đang muốn nói chuyện, đột nhiên nàng quan sát Diệp Huyền một cái, dường như phát hiện ra gì đó, chợt híp mắt lại: “Ngươi lại trở nên mạnh hơn! Hơn nữa còn đạt tới Phàm kiếm!”

Diệp Huyền cười khà khà: “Ngày đó uống một ngụm nước, đột nhiên cảm hứng bộc phát sau đó đạt tới Phàm kiếm!”

Dị Thú kinh mặt không đổi sắc: “Ngươi uống nước thần hay sao?”

Diệp Huyền cười ha ha: “Dị Thú kinh, nhiều ngày không gặp, ngươi cũng trở nên mạnh hơn rồi nha!”

Bây giờ, hắn mới phát hiện khí tức của Dị Thú kinh mạnh hơn lúc trước rất nhiều, cảm giác sâu không lường được.

Dị Thú kinh lạnh nhạt nói: “Ngươi lại tới làm gì?”

Diệp Huyền cười nói: “Ngươi có biết Tiểu Phạn không? Cũng chính là Thiên Mạch giả mà các ngươi nói!”

Dị Thú kinh nhìn thoáng qua bên cạnh hắn, sau đó nói: “Nàng ta không đi theo ngươi sao?”

Diệp Huyền lại nói: “Ta cam đoan tuyệt đối không gây chuyện, sau khi làm xong việc ta sẽ đi!”

Thấy vậy, Diệp Huyền vội vàng dẫn Trương Văn Tú vào Vĩnh Sinh chi địa.

Diệp Huyền cười nói: “Giờ ta tới là muốn vào tìm lão thợ rèn, không có ác ý gì khác!”

Nhưng lối vào đó không đóng lại.

Diệp Huyền gật đầu: “Biết rồi.”

Trên đường đi, nàng đánh giá bốn phía, nhẹ giọng nói: “Trong này có rất nhiều dị thú cường đại sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Nàng ta không đến!”

Mà sau khi tiến vào đó, Dị Thú kinh đã biến mất không thấy.

Dị Thú kinh nhẹ giọng nói: “Chúc mừng nàng ta!”

Dị Thú kinh trầm giọng nói: “Nàng ta biết mình là ai rồi à?”

Dị Thú kinh nhìn Diệp Huyền rồi xoay người rời đi!

Trương Văn Tú trầm giọng nói: “Nếu những dị thú này ra ngoài thì không thể tưởng tượng nổi!”

Dị Thú kinh trầm mặc.

Diệp Huyền gật đầu: “Quả thật như thế, nhưng có lẽ bây giờ chúng có thể tạm thời không đi ra ngoài! Bên ngoài rất lộn xộn, ở đây chúng vẫn an toàn.”

Diệp Huyền cũng không quan tâm đối phương, mang Trương Văn Tú thì đi thẳng đến chỗ của lão thợ rèn.

Diệp Huyền gật đầu: “Đều là dị thú từ Bạch Á kỷ, rất cường đại. Nữ nhân vừa rồi tên là Dị Thú kinh, là chủ nhân nơi này, là một nữ nhân rất cường đại. Mà ở chỗ này còn có một vài dị thú cực kỳ cường đại khác nữa.”

Diệp Huyền vội vàng đi tới cung kính hành lễ: “Xin chào tiền bối!”

Dọc theo đường đi, Diệp Huyền dẫn Trương Văn Tú đi ngang qua địa bàn của một ít dị thú. Có điều, không có dị thú nào động thủ với hắn vì bây giờ trên người hắn có khí tức của Chúc Long.

Lão thợ rèn mặt không đổi sắc: “Nói tiếng người.”

Diệp Huyền nói: “Là người ta quen biết ở đây, nàng ta tên là A La Bất Bại, một siêu cường giả kỷ Cambri. Bây giờ nàng ta đã khôi phục trí nhớ, trở về Đại Hoang Quốc rồi, nàng ta rất lợi hại!”

Lão thợ rèn đánh giá đầu thương màu đen và tinh thần vẫn thiết sau đó nói: “Miễn cưỡng có thể!”

Trương Văn Tú đột nhiên nói: “Tiểu Phạn mà nàng ta vừa nói là ai?”

Trương Văn Tú đột nhiên nhìn hắn: “Ta đã đồng ý sao?”

Diệp Huyền vội vàng nói: “Vợ! Vợ của ta!”

Nói xong hắn ta đột nhiên nhìn Trương Văn Tú: “Nàng ta là?”

Trương Văn Tú khẽ gật đầu, không hỏi gì nữa.

Diệp Huyền cười cười: “Muốn mời tiền bối hỗ trợ rèn một thứ!”

Lão thợ rèn nói: “Gì vậy?”

Lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra, đầu thương màu đen và tinh thần vẫn thiết xuất hiện trước mặt lão thợ rèn: “Hai thứ này.”

Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyền dẫn Trương Văn Tú đến cửa hàng nhỏ của lão thợ rèn. Lão thợ rèn đang ở đây, mà lúc này hắn ta đang rèn gì đó.

Diệp Huyền cười nói: “Nhớ tiền bối, đến thăm tiền bối.”

Lão thợ rèn liếc mắt nhìn Diệp Huyền một cái: “Ngươi tới làm gì vậy?”

Lão đầu trước mắt này chính là thợ rèn giỏi nhất từ xưa đến nay, phải nịnh bợ cho tốt mới được.

Diệp Huyền nghiêm mặt nói: “Ngươi cũng không nói không đồng ý!”

Trương Văn Tú: “...”

Nghe Diệp Huyền nói, lão thợ rèn lắc đầu: “Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!”

Trương Văn Tú lạnh nhạt nói: “Hắn đã không cần thể diện từ lâu rồi!”

Diệp Huyền bật cười sau đó nói: “Thể diện là thứ vô dụng nhất trên đời này, lấy để làm gì? Ta cảm thấy nếu người ta không cần thể diện thì sẽ sống thoải mái hơn.”

Trương Văn Tú trầm mặc.

Lão thợ rèn gật đầu: “Ngươi nói rất đúng, một khi người không còn biết xấu hổ nhất định sẽ lăn lộn rất tốt!”

Nói xong hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Có điều ngươi cũng quá không biết xấu hổ rồi!”

Diệp Huyền: “...”

Trương Văn Tú lắc đầu cười, không nói nữa.

Lão thợ rèn thu hồi khối tinh thần vẫn thiết và đầu thương màu đen của Diệp Huyền, hắn ta đánh giá hai vật trong tay một cái sau đó nói: “Đều là thứ tốt, có điều nếu có thể thêm hai thứ thì càng tốt!”

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Thứ gì vậy?”

Lão thợ rèn nhìn Diệp Huyền: “Vảy Chúc Long! Thái A Tinh Thiết!”

Vảy Chúc Long!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút sau đó nói: “Ta đi tìm Chúc Long tiền bối đòi thêm hai mảnh! Chỉ là Thái A Tinh Thiết này...”

Lão thợ rèn nói: “Dị Thú Kinh có, Thái A Tinh Thiết sinh trưởng ở trong Dị Thú Kinh này đều bị nàng ta thu hết rồi.”

Dị Thú Kinh!

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta và nữ tử này không hợp nhau.”

Lão thợ rèn gật đầu: “Không có hai vật này cũng được, có điều thanh thương này sẽ kém hơn rất nhiều, có thể so với Chúc Long giáp của ngươi, nếu ngươi có thể tìm được hai vật này, cấp bậc của thanh trường thương này sẽ vượt qua Chúc Long giáp!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta đi thử xem!”

Nói xong hắn dẫn Trương Văn Tú rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận