Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 826: Nhân Sinh Máu Chó

Diệp Huyền rời đi Kiếm tông, sau đó cũng không hề rời khỏi Thần Võ thành, hiện tại, đối với hắn mà nói, có khả năng chỗ nguy hiểm nhất, ngược lại sẽ tương đối an toàn một chút. Không chỉ như thế, hiện tại hắn còn phải thường xuyên đề phòng, đề phòng những người kia ra tay với đám người Diệp Linh!

Diệp Huyền tìm được một sân nhỏ hoang phế ở bên trong thành, trong phòng, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, lần này, hắn thu được từ Kiếm tông ba thanh kiếm Tạo Hóa cảnh, kiếm cấp bậc Tiên khí trọn vẹn ba mươi sáu chuôi!

Thánh khí cũng có hơn sáu mươi chuôi!

Có thể nói là bổ máu!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền vội vàng lấy ra chuôi kiếm mang vỏ kia.

Diệp Huyền hỏi:

- Tiền bối, ngươi có biết kiếm này không?

Lầu thứ sáu nói:

- Còn gì nữa không?

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người:

- Kiếm này bị phong ấn.

- Còn nữa, đó là một thanh kiếm!

- Vậy ngươi có biết kiếm này bất phàm ở chỗ nào không?

- Còn có... Đó là một thanh kiếm không phải rất dài!

- Không biết!

- Còn nữa không?

Lầu thứ sáu trầm mặc hồi lâu, sau đó nói:

Diệp Huyền lại hỏi:

Lầu thứ sáu nói:

Lúc này, lầu thứ sáu đột nhiên nói:

Diệp Huyền vội vàng hỏi tiếp:

- Ném nó vào đây!

Lầu thứ sáu nói:

Diệp Huyền đen mặt lại, tên này đang chơi đùa với hắn sao?

Diệp Huyền: "..."

Lầu thứ sáu nói khẽ:

Lầu thứ sáu nói:

- Ngươi muốn rút kiếm này ra?

Lầu thứ sáu nói:

Diệp Huyền vội vàng ném kiếm vào bên trong Giới Ngục tháp, một lát sau, lầu thứ sáu nói:

Lúc này, chuôi kiếm mang vỏ này xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, Lầu thứ sáu nói:

Diệp Huyền: "..."

- Cũng sẽ không làm sao cả, chỉ là thỉnh thoảng bị sét đánh mà thôi.

Diệp Huyền gật đầu.

- Là kiếm gì thì ta không biết, có điều, không phải kiếm bình thường. Kiếm này có lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ, lực sát thương này không chỉ đơn thuần là uy lực của nó, mà là nó có lực khắc chế cực lớn đối với pháp tắc cùng với bản nguyên của thiên địa này. Kiếm này vừa ra, ắt gặp phải thiên địa gạt bỏ, thậm chí là công kích.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hỏi:

- Bị thiên địa công kích, sẽ như thế nào?

- Kiếm này có lực sát thương cực lớn, đặc biệt tổn thương thiên hòa, tốt nhất ngươi đừng rút kiếm này ra, bằng không, kiếm này ở cùng với ngươi, ngươi sẽ bị thiên địa này gạt bỏ.

- Tiền bối, đây là kiếm gì? Làm sao lại đặc biệt như thế!

Diệp Huyền nghe có chút mộng bức:

Bị thiên địa gạt bỏ!

- Kiếm này uy lực quá lớn, sát ý quá thịnh, không phải ngươi lúc này có khả năng chưởng khống.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Xem ra ta tạm thời không cách nào sử dụng kiếm này.

Lầu thứ sáu nói:

- Còn có, ngươi đang có rất nhiều ngoại vật, cần một mực cảnh giác, chớ để cho bản thân trong lúc bất tri bất giác dưỡng thành thói quen ỷ lại ngoại vật. Một khi tâm ỷ lại ngoại vật vượt quá giới hạn, sẽ xem nhẹ việc phát triển bản thân, dần dần, ngươi sẽ phát hiện bản thân không còn gì khác ngoài ngoại vật.

Diệp Huyền gật đầu:

- Thụ giáo.

Ỷ lại ngoại vật!

Mặc dù hắn vẫn luôn nhắc nhở chính bản thân không nên ỷ lại ngoại vật, thế nhưng, rất nhiều thời điểm, một vài thói quen lại được dưỡng thành trong lúc bất tri bất giác, loại thói quen này là đáng sợ nhất.

- Điểm nào?

Diệp Huyền hỏi:

- Lão giả ôm kiếm lúc trước mạnh hơn ngươi ở điểm nào, ngươi có biết không?

Lầu thứ sáu nói:

- Cũng không phải hiểu lắm!

Diệp Huyền cười khổ:

Lầu thứ sáu nói:

- Nội tình, lắng đọng.

Diệp Huyền nhíu mày:

- Nội tình? Lắng đọng?

Lầu thứ sáu nói:

- Đại nho giới thế tục, không chỉ cần đầy bụng kinh luân, còn cần trải qua nhân thế tang thương và tình người ấm lạnh, cuối cùng mới có thể thành vì mọi người, tự thành một phái! Cái gọi là nội tình, chính là Kiếm Đạo ngươi lĩnh ngộ được cùng với Kiếm Đạo mà ngươi nhận biết, mà ngươi bây giờ, kiếm kỹ và tư tưởng Kiếm Đạo lĩnh ngộ được, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Còn kinh nghiệm, lúc này ngươi chỉ mới hai mươi tuổi, lại có kinh nghiệm hay cảm ngộ nhân sinh gì đáng kể chứ?

Diệp Huyền yên lặng.

Lầu thứ sáu lại nói:

- Một chữ kiếm, ở chỗ ngộ, mà ngộ này, chính là Đạo, Đạo bao hàm vạn vật, ngươi có hiểu được không?

- Ta cũng biết ta thiếu thời gian, ý của ta là, về mặt tu vi, ta còn thiếu gì a?

Diệp Huyền cười khổ:

- Thiếu thời gian!

Lầu thứ sáu nói:

- Tiền bối, ngươi cảm thấy hiện tại ta thiếu nhất là thứ gì?

Diệp Huyền thu hồi kiếm, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn lại hỏi:

Lầu thứ sáu nói:

- Chính là nội tình và lắng đọng, kiếm của hắn, thẳng thắn thoải mái, giữa mỗi động tĩnh đều ẩn chứa pháp tắc thiên địa, mà kiếm của ngươi, cũng chỉ có tốc độ và lực lượng đơn thuần, cùng với một chút ý cảnh, đây là chưa đủ.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Ta hiểu được.

Lầu thứ sáu nói:

- Những thứ này, đều không vội vàng được.

Diệp Huyền hỏi:

- Vậy hiện tại ta nên phát triển như thế nào?

Lầu thứ sáu nói:

- Tốc độ và lực lượng!

Diệp Huyền sửng sốt:

- Chẳng phải tiền bối ngươi nói lấy lực lượng và tốc độ...

- Nhất kiếm phá vạn pháp!

Lầu thứ sáu đột nhiên nói:

- Lời ấy, ngươi có từng nghe qua không?

Diệp Huyền gật đầu:

- Nghe qua.

Lầu thứ sáu nói:

- Kiếm tu mạnh, ở ngay bên trong kiếm trong tay bọn hắn, có thể phá pháp tắc, quy tắc, thậm chí là đạo tắc. Bây giờ, ngươi cần làm chính là chuyên chú lực lượng và tốc độ, cùng với ý cảnh. Sau khi thực lực của ngươi siêu việt mảnh thiên địa này, ngươi sẽ sớm phát hiện, bất cứ pháp tắc hay đạo tắc gì ở trước mặt ngươi, đều là phù vân.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Nghe một lời của tiền bối, còn hơn mười năm tu luyện!

Lầu thứ sáu lãnh đạm nói:

- Ngươi có biết năm đó, ban đầu ta làm gì không?

Diệp Huyền hỏi:

- Làm gì?

Lầu thứ sáu nói:

- Năm đó lúc ta còn trẻ tuổi giống như ngươi bây giờ đây, ta chỉ là một thầy dạy học, đáng tiếc, thói đời vô thường, khiến cho ta đi lên con đường tu luyện, đi một bước, lại không ngờ đã đi tới đỉnh phong ở thế giới kia của ta... Ai, phiền não!

Khóe miệng Diệp Huyền co quắp, giời ạ, làm sao mà nghe lời này lại không thoải mái như vậy chứ?

Lầu thứ sáu nói khẽ:

- Kỳ thật, ta khá là hâm mộ ngươi!

Diệp Huyền có chút không hiểu:

- Hâm mộ ta gì chứ?

Lầu thứ sáu nói:

- Nha đầu họ An kia thích ngươi a?

Diệp Huyền: "..."

Lầu thứ sáu lại nói:

- Năm đó lúc ta còn đang dạy học, cũng ưa thích một vị cô nương. Lúc ấy, ở cùng với nàng, ta cảm thấy hết thảy đều thật tốt đẹp. Đáng tiếc, có một ngày, nàng nói cho ta biết, nàng không muốn tháng ngày bình thường, nàng muốn trải qua những tháng ngày được vạn người ngưỡng mộ, thế là, nàng gả cho viện trưởng học viện của chúng ta, nhân sinh của ta rơi xuống đáy thung lũng, sau đó, ta nhặt được một món bảo vật, từ đó quật khởi, treo tên viện trưởng kia lên đánh, nữ tử ta thích kia cuối cùng cũng xin ta tha thứ... Cuối cùng, ta đi lên đỉnh phong của nhân sinh...

Diệp Huyền càng nghe càng cảm thấy có chút không đúng...

Lầu thứ sáu nói khẽ:

- Rất nhiều thời điểm, nhân sinh chính là vô cùng máu chó. Nếu nam nhân không có thực lực, sống không bằng chó!

Diệp Huyền gật đầu, lời này hắn cũng hết sức tán thành!

Mặc dù hiện thực hết sức tàn khốc, thế nhưng thân tình, tình yêu, hữu nghị cũng đều có.

Hắn tin tưởng, cho dù giờ phút này hắn mất hết tu vi, Diệp Linh vẫn sẽ là muội muội của hắn, mấy người Mặc Vân Khởi và An Lan Tú vẫn sẽ là bằng hữu của hắn, những cảm tình này, sẽ không vì bất cứ thứ gì mà biến chất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận