Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 969: Ngươi Là Tiện Tu À?

Diệp Huyền thấp giọng thở dài:

- Ngươi đi chữa thương, ta giúp ngươi đánh trận này.

Triệu Mục nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền quay người đi đến trước mặt nữ tử cầm sáo nọ:

- Ta đánh với ngươi đi!

Nữ tử nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ngươi chính là Diệp Huyền kia?

Diệp Huyền trong lòng vui vẻ:

- Ngươi từng nghe qua ta?

“…”

Là ai đã bại hoại thanh danh của mình?

- Tư liệu nói, ngươi vô sỉ không có điểm dừng, thích dùng ám chiêu hèn hạ, da mặt lại càng dày hơn, quả thật không giống một vị kiếm tu, càng giống 'Tiện' tu hơn, là thật sao?

Tiện tu?

- Không ngờ tới danh tiếng Diệp Huyền ta ở Thần Quốc các người lại lớn đến vậy!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Nữ tử gật đầu.

Lúc này, nữ tử cầm sáo đột nhiên nói:

Nữ tử cầm sáo nói:

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng:

Nghe nữ tử cầm sáo nói vậy, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức đen lại!

Nữ tử cầm sáo nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Diệp Huyền:

- Ý tưởng gì?

- Ngươi xuất kiếm đi!

- Ta có một ý tưởng.

Diệp Huyền cùng nữ tử cầm sáo quay người nhìn lại, gần đó, một nữ tử đang căm tức nhìn Diệp Huyền.

- Chớ có tin hắn!

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Các hạ kỳ tài ngút trời, ta cũng là nhân trung long phượng, nếu cứ đánh như vậy, không phải ba ngày ba đêm sợ là không phân nổi thắng bại. Cho nên, ta đề nghị, chúng ta mỗi người ra một chiêu, không cho phép trốn tránh, người nào lui lại, người đó liền thua, thế nào?

- Ngươi không nên vũ nhục người thành thật!

Diệp Huyền nói:

Tả Tịnh nhìn về phía nữ tử cầm sáo:

“…”

Diệp Huyền:

Nữ tử cầm sáo nhìn Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên một âm thanh tức giận:

- Chớ nói lung tung, ta là người thành thật!

- Phi!

Tả Tịnh hung hăng phun một bãi nước miếng xuống đất:

Thanh âm quen thuộc!

- Ngươi chính là một tên lừa gạt!

Tả Tịnh căm tức nhìn Diệp Huyền:

Cái người này, chính là Đao Tông Tả Tịnh kia!

- Nam âm tỷ, ngươi tuyệt đối đừng tin tưởng nam nhân này, nam nhân này rất xấu đó.

Nữ tử tên Nam âm mỉm cười:

- Rất xấu sao?

Tả Tịnh gật đầu:

- Vô cùng vô cùng xấu! Hắn có một loại thuật thần thông không gian, căn bản không cần ra tay, trực tiếp có thể di chuyển ngươi!

Nam âm quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Phải không?

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Nam âm đột nhiên nói:

- Đỡ một chiêu, nếu đỡ được thì không chết!

Bởi vì nữ nhân này cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm, so với Tinh Chủ còn nguy hiểm hơn!

Đối mặt với nữ nhân trước mắt này, hắn tuyệt không dám chủ quan!

Thiên Tru kiếm!

Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn.

- Có thể.

Nam âm khẽ gật đầu:

- Nam âm tỷ, hắn có một thanh kiếm, một thanh kiếm vô cùng vô cùng lợi hại, chính là loại Đạo cảnh siêu việt kia, hắn nếu dùng thanh kiếm đó, thì cũng có một chút cơ hội đỡ được một chiêu của ngươi! Thế nhưng!

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Thế nhưng, giao thủ cùng thế hệ, ngươi khẳng định sẽ không dùng thanh kiếm kia, đúng không?

Diệp Huyền lãm đạm nói:

- Ta sẽ.

Tả Tịnh nhìn Diệp Huyền:

- Ta đã đánh giá thấp da mặt của ngươi!

Diệp Huyền không thèm để ý tiểu nha đầu này, hắn nhìn về phía Nam âm:

- Nam âm cô nương, cũng không cần tiếp một chiêu gì của ngươi, chúng ta đều liều một chiêu, một chiêu phân thắng thua, như thế nào?

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Tả Tịnh cách đó không xa đột nhiên lên tiếng:

- Tiếp được, xem trọng, không tiếp được, xem thường.

Nam âm cười nói:

- Nhìn ta có vẻ không đỡ nổi sao?

Diệp Huyền nhìn về phía Nam âm:

Tiếp một chiêu!

Nếu không phải đã đột phá đến siêu phàm Kiếm Thánh, hắn thật sự không dám khinh thường.

Thiên tài trên thế gian không chỉ có một mình Diệp Huyền hắn, vĩnh viễn không nên coi thường bất luận người nào!

Lúc Diệp Huyền xuất ra thanh kiếm kia, cách đó không xa, Thần Quốc Thần Chủ đang một mực nhắm mắt đột nhiên mở hai mắt ra. Tầm mắt nàng rơi vào bên trên Thiên Tru kiếm trong tay Diệp Huyền, mà thanh kiếm bên hông nàng lại hơi hơi run rẩy.

Tay trái Thần Chủ đặt nhẹ trên thân kiếm, nói khẽ:

- Ngươi biết kiếm này?

Thanh kiếm kia run rẩy.

Thần Chủ nhìn về phía Diệp Huyền ở xa, ánh mắt bình tĩnh.

Nơi xa, trước mặt Diệp Huyền, tầm mắt Nam âm cũng đang rơi vào thân kiếm trên tay Diệp Huyền, trong mắt nàng nhiều thêm một tia tò mò:

- Kiếm tốt!

Hảo tiện?

Mặt Diệp Huyền đen lại:

- Ngươi sao lại mắng chửi người hử!

Nam âm:

“…”

Lúc này, Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Nam âm cô nương, chúng ta bắt đầu đi!

Dứt lời, tay phải của hắn nắm thật chặt kiếm trong tay, dưới chân, vô số Đại Địa Chi Lực bắt đầu tụ về phía hắn.

Trước mặt Diệp Huyền, Nam âm nắm thật chặt ống sáo nơi tay trái. Tiếp đó, không gian nơi nàng đang đứng đột nhiên mờ đi, giờ khắc này, cả người nàng phảng phất đã thoát ly chốn trời đất này.

Nhìn thấy một màn đó, vẻ mặt của Nam Phái Võ Sư bên trong hư không lập tức trầm xuống:

- Nửa bước Thiên Đạo cảnh!

Nửa bước Thiên Đạo cảnh!

Hắn cùng mấy người Tinh Chủ đã là Thiên Đạo cảnh, mà Nam âm trước mắt này lại là nửa bước Thiên Đạo cảnh!

Nửa bước Thiên Đạo cảnh cũng không đáng sợ, đáng sợ là, Nam âm nọ thoạt nhìn cũng chỉ áng chừng hai mươi tuổi thôi!

Hai mươi tuổi nửa bước Thiên Đạo cảnh...

So ra không hề kém với Cổ Đạp Thiên của Trật Tự Minh năm đó! Khi ấy, Cổ Đạp Thiên 21 tuổi mới tới nước bước Chưởng Đạo Cảnh!

Bên trong hư không, đám người Tinh Chủ đang nhìn Nam âm ở phía dưới.

Lúc này đây, quanh thân Diệp Huyền đã tụ tập vô số Đại Địa Chi Lực. Giờ khắc này, hắn cảm giác mình chính là chủ nhân của đại địa!

Chỉ cần chân đạp Đại Địa, lực lượng lập tức vô cùng vô tận!

Đúng lúc này, Diệp Huyền nhìn về phía Nam âm:

- Tới đi!

Thanh âm hạ xuống, người đã đột nhiên biến mất.

Xùy!

Một sợi kiếm khí màu hoàng thổ chợt lóe lên giữa sân.

Đối diện Diệp Huyền, Nam âm chậm rãi nhắm mắt lại. Sau đó, không gian chung quanh nàng bắt đầu cháy lên...

Mà lúc này, Diệp Huyền chém xuống một kiếm.

Ong!

Một đạo kiếm âm vang lên, chấn động chân trời!

Đại Địa đạo tắc cộng với Thiên Tru kiếm, uy lực một kiếm này khủng bố cỡ nào?

Diệp Huyền chém xuống một kiếm, không gian trong phạm vi mấy ngàn trượng lập tức rạn nứt thành hình mạng nhện, cực kỳ doạ người!

Mà lúc này, bốn phía không gian chung quanh Diệp Huyền và Nam âm trực tiếp bị một cỗ lực lượng thần bí phá hủy, tựa như bị trực tiếp xóa sổ, chứ không chỉ đơn thuần là nứt gãy không gian!

Nhưng đúng lúc đó, mảnh không gian bị xóa đi kia lại trở về hình dạng ban đầu, mà lực lượng một kiếm nọ của Diệp Huyền vẫn còn như cũ!

Oanh!

Ở trong mắt tất cả mọi người, Nam âm trước mặt Diệp Huyền đột nhiên lùi nhanh lại cũng phải trăm trượng xa!

Thắng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận