Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1091: Trảm Thần Thằng

Ầm ầm ầm!

Ba người vừa xông ra ngoài đã trực tiếp bị đánh bay, mà ba người lão giả lưng còng kia cũng không quản đám người An Lan Tú nữa, bọn họ lao thẳng về phía Diệp Huyền!

Giết Diệp Huyền!

Diệp Huyền mới là đại họa trong lòng bọn họ!

Thấy bốn người xông tới, Diệp Huyền cười dữ tợn, hắn quát một tiếng giận dữ, ngay sau đó, đột nhiên một tiểu tháp hư ảo xuất hiện tại mi gian của hắn!

Giới Ngục tháp!

Ầm!

Một luồng uy áp mạnh mẽ trực tiếp che phủ bốn người lão giả lưng còng, mà vào một khắc này tốc độ của bốn người bọn họ cũng giảm xuống!

Cùng với một tiếng nổ tung vang vọng, cả bốn trực tiếp bị đánh lùi lại liên tiếp, lần này lùi xa ước chừng nghìn trượng!

Người tới chính là Giản Tự Tại!

Sắc mặt cả bốn thay đổi, đồng loạt ra tay!

Ngay khi nhìn thấy người tới, Diệp Huyền ngây người, tiếp đó, hắn bay thẳng tới trước mặt nữ tử kia, sau đó ôm chầm lấy nàng: “Tỷ, cuối cùng ngươi cũng tới rồi!”

Bốn người tăng tốc độ, bốn đường khí tức lớn mạnh càn quét thẳng về phía Diệp Huyền.

Được Diệp Huyền ôm chặt, Giản Tự Tại hơi sững sờ, ngay sau đó một luồng sức mạnh đánh bay Diệp Huyền ra, nàng liếc mắt quan sát hắn: “Tỷ?”

Nhìn thấy Giới Ngục tháp tại mi gian của hắn, vẻ mặt của bốn người cũng lập tức trở nên dữ tợn.

Giản Tự Tại đã rất lâu rồi không gặp đó!

Diệp Huyền định thúc giục Giới Ngục tháp thì lúc này bốn người đó lại đột ngột dừng lại, cả bốn quay phắt người đi, chỉ thấy một luồng khí tức lớn mạnh đến cực điểm càn quét tới!

Hiên nhiên bọn họ sẽ không bị Diệp Huyền dọa sợ!

Bốn người Diệp Huyền sững sờ, bọn họ nhìn về phía xa, ở đó có một nữ tử chậm rãi bước tới!

Giản Tự Tại: “…”

Ầm ầm!

Lúc này, Diệp Huyền đi tới trước mặt Giản Tự Tại với vẻ mặt khổ sở: “Tỷ, cuối cùng ngươi cũng tới rồi! Ta thảm quá trời!”

Đã từng là thiên tài số một của Thần tộc!

Diệp Huyền cười lấy lòng: “Ngươi không phải tỷ của ta sao?”

Giản Tự Tại liếc mắt quan sát hắn, hơi gật đầu: “Không tồi không tồi, vậy mà khí tức của ngươi lại hùng hậu như thế, xem ra Bán Bộ Đăng Phong Cảnh bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của ngươi!”

Trở về rồi!

Đăng Phong cảnh đỉnh phong!

Trước đó rất lâu, hắn đã liên lạc với Giản Tự Tại nhưng đối phương mãi vẫn không trả lời hắn!

Giản Tự Tại bất chợt biến mất.

Giản Tự Tại!

Mà ngay khi hắn ta dừng lại, trên má phải của hắn ta đã có thêm một dấu bàn tay đỏ hồng!

Cả người lão giả lưng còng bay ngược ra sau khoảng đi nghìn trượng!

Ầm!

Mà lần này, hắn không ngờ đối phương lại thật sự tới!

Lão giả lưng còng híp hai mắt lại: “Các hạ là ai!”

Giản Tự Tại mỉm cười: “Giản Tự Tại!”

Lão giả lưng còng hơi nhíu mày: “Chưa từng nghe qua!”

Lần đầu tiên Diệp Huyền cảm thấy Giản Tự Tại rất thân thiết…

Giản Tự Tại nhìn về phía bốn người lão giả lưng còng cách đó không xa, nàng liếc mắt quan sát bọn họ: “Đăng Phong cảnh đỉnh phong!”

Ỷ lớn bắt nạt nhỏ!

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Bọn họ ỷ lớn bắt nạt nhỏ!”

Giản Tự Tại nhìn hắn ta: “Bây giờ đã nghe qua chưa?”

Lão giả lưng còng nhìn Giản Tự Tại, hắn ta không hề giận, trong mắt chỉ có nghi ngờ: “Ngươi… Bán Bộ Vị Tri?”

“Bán Bộ Vị Tri?”

Khóe miệng Giản Tự Tại hơi nhếch lên: “Ngươi đoán xem!”

Lão giả lưng còng nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi là gì của Diệp Huyền?”

Giản Tự Tại liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Ta là gì của ngươi?”

Diệp Huyền vội vàng đáp: “Tỷ! Ngươi là tỷ của ta!”

Giản Tự Tại cười ha ha, sau đó nhìn về phía lão giả lưng còng: “Đã nghe thấy chưa?”

Lão giả lưng còng nhìn nàng: “Vốn tưởng nữ tử váy trắng sẽ xuất hiện, nhưng không ngờ nàng ta còn chưa xuất hiện, ngược lại có thêm một người được gọi là tỷ tỷ của hắn.”

Cả người nàng đã xuất hiện trong bầu trời sao đó, ngay sau đó, sao trời bắt đầu trở nên hư ảo từng chút một!

Ầm!

Giản Tử Tại giẫm nhẹ chân phải.

Sao trời bùng cháy!

Vừa dứt lời, mảnh sao trời trên đầu mọi người đó lập tức bùng cháy, vô số tinh quang bắt đầu hóa thành những đốm lửa bắn nhanh về phía Giản Tự Tại ở bên dưới!

Giản Tự Tại nhìn về phía lão giả lưng còng, hắn ta cười dữ tợn, tay trái xoay mạnh: “Tinh Hà Khôi Tần!”

Giản Tự Tại nhìn về phía lão giả lưng còng, khóe miệng hiện ra một nụ cười nghiền ngẫm: “Ngươi có biết nữ tử váy trắng là ai không?”

Lão giả lưng còng đáp: “Không biết!”

Giản Tự Tại lắc đầu: “Các ngươi thật đúng là một đám đầu heo, không, ta không nên sỉ nhục heo!”

Sắc mặt của lão giả lưng còng hơi khó coi, hắn ta nhìn chằm chằm vào nàng: “Nếu nàng ta đã không xuất hiện vậy ngươi chết thay nàng ta đi!”

Vừa dứt lời, lòng bàn tay của hắn ta mở ra, một lá bùa đột nhiên bay ra, ngay sau đó…

Ầm!

Một luồng uy áp ngút trời bất chợt xuất hiện trong không trung.

Giản Tự Tại ngẩng đầu nhìn qua, bầu trời chợt u ám hẳn, rất nhanh, một mảnh sao trời đã xuất hiện trên đầu mọi người.

Trời sao vô tận!

Diệp Huyền: “…’

Giản Tự Tại chợt cười lớn tiếng, sau khi cười một lúc, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Mấy kẻ địch này của ngươi đúng là quá nực cười!”

“Ha ha!”

Lão giả lưng còng không thay đổi nét mặt: “Không được?”

Giản Tự Tại nhìn lão giả lưng còng: “Ngươi muốn nàng ta xuất hiện?”

“Nữ tử váy trắng?”

Thấy một màn này, sắc mặt của đám người lão giả lưng còng thay đổi, lúc này, đột nhiên lão giả lưng còng giận dữ quát: “Trảm Thần Thằng!”

Vừa dứt lời, đột nhiên xung quanh xuất hiện bốn đường kim quang, ngay sau đó, bốn sợi dây thừng dài màu vàng bắn nhanh về phía Giản Tự Tại, cùng lúc đó, sức mạnh của vô số tinh quang bốc cháy xung quanh ùn ùn kéo nhau đổ dồn về phía nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận