Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1196: Ngươi chắc chứ?

Trời bỗng đổ cơn mưa, tiếng mưa bên ngoài tửu quán càng lúc càng lớn.

Hai nữ tử không rời đi.

Sắc mặt hai người đều không được tốt cho lắm.

A Liên bưng ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, nàng mỉm cười: “Hiện giờ hắn thế nào rồi?”

Mộ Tiểu Thương trầm giọng nói: “Đang điên cuồng thách đấu với người khác, thực lực tiến bộ thần tốc.”

A Liên khẽ gật đầu: “Đúng là một hạt giống tốt, tính cách cũng được, có ý chí cầu tiến.”

Mộ Tiểu Thương nhìn A Liên, nàng nói: “Khi nào thì đưa hắn đi?”

A Liên mỉm cười: “Sợ à?”

Lão giả ngồi xuống chỗ đối diện A Liên, hắn ta đang định lên tiếng thì A Liên bỗng phất tay.

A Liên chỉ liếc nhìn lão giả đang tái mặt phía xa, nàng nói: “Ta đã cho ngươi ngồi chưa?”

Mộ Tiểu Thương khẽ gật đầu rồi biến mất trong cơn mưa.

Lão giả lập tức bị đánh bay khoảng mấy trăm trượng.

Mộ Tiểu Thương gật đầu, sau đó nàng đứng dậy và rời đi nhưng mới đi được vài bước bỗng dừng lại: “A Liên, có một vài người đã bắt đầu điều tra ngươi rồi đấy.”

Sắc mặt lão giả kia có hơi khó coi: “Các hạ…”

Mộ Tiểu Thương gật đầu: “Đúng vậy! Bởi vì lúc này rất nhiều người tới Tàng Phong thành, bọn họ cũng chẳng thiện lương gì cả.”

Lão giả nhìn chằm chằm A Liên, nói: “Các hạ, mục tiêu của chúng ta chính là Diệp Huyền.”

A Liên mỉm cười: “Không sao.”

A Liên nói: “Cho hắn thêm chút thời gian.”

Ầm!

Lão giả vẫn nhìn chằm chằm nàng: “Các hạ sẽ phải hối hận!”

Sau khi Mộ Tiểu Thương rời đi, một lão giả đột nhiên bước tới.

Nói đoạn, hắn ta bèn xoay người rời đi.

A Liên lắc đầu: “Ta không hiểu tại sao các ngươi cứ thích gây phiền phức cho hắn? Các ngươi không biết suy nghĩ à? Các ngươi có cách giải quyết được nữ tử váy trắng kia sao? Hay là các ngươi đã điều tra được lai lịch của nàng rồi? Dù các ngươi muốn làm người xấu thì cũng phải biết suy nghĩ chứ?”

A Liên đột nhiên bảo: “Cút!”

A Liên chậm rãi trở lại tửu quán, nàng bưng ly rượu lên, uống cạn: “Không có thực lực mà còn thích to mồm, đúng là đồ ngu xuẩn!”

Ầm!

Khoảng thời gian này ngày nào hắn cũng điên cuồng đi thách đấu.

Lão giả hoảng sợ vô cùng, hắn ta không ngờ mình lại không có sức mà phản kháng!

Thắng nhiều hơn là thua!

Đúng lúc ấy, A Liên đột ngột xuất hiện trước mặt hắn ta. Giây tiếp theo, khi hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã siết chặt lấy cổ hắn ta.

Trong khoảng thời gian này, hắn gặt hái được rất nhiều điều!

Giờ Diệp Huyền lại thích thua, bởi vì mỗi lần thua hắn đều có tiến bộ rất lớn!

Thua!

Lão giả đang định nói gì đó thì bỗng tay A Liên siết chặt hơn.

Chiến đấu!

Không lúc nào là hắn không chiến đấu!

Mà ở dị chiến trường, hắn gần như đã thách đấu tất cả mọi người!

Cả người lão giả bèn hóa thành hư vô!

Lúc này, Diệp Huyền đang nằm trên mặt đất, khắp người hắn từ trên xuống dưới toàn là vết thương, từ nặng đến nhẹ đều có cả. Trông hắn đúng là thảm bại không thôi!

Tại dị chiến trường.



Diệp Huyền khẽ nhắm hai mắt lại, hắn đang dùng dị tinh để trị thương.

Do hắn đi thách đấu quá nhiều nên số lượng dị tinh cũng tăng lên đáng kể!

Ở nơi này, đây chẳng khác gì một khối tài sản cực lớn!

Trong lúc trị thương, Diệp Huyền bắt đầu nhớ lại những trận đấu trước đó của mình.

Mấy hôm nay hắn đã hiểu ra được một đạo lí, khi ngươi cho rằng tới một lúc nào đó ngươi sẽ đạt đến cực hạn thì thực ra ngươi vẫn còn có thể làm tốt hơn nữa!

Không hề có một cực hạn chân chính!

Chương Thanh ở bên cạnh Diệp Huyền, nàng cũng đang trị thương. Bởi vì trong khoảng thời gian này, Diệp Huyền đã tác động đến nàng nên nàng cũng hay đi thách đấu…

Đương nhiên, nàng không cuồng điên như cái tên Diệp Huyền kia!

Diệp Huyền đúng là một kẻ điên cuồng chiến đấu, ngày nào cứ hễ có thời gian là hắn lại đi đánh đấm!

Mấy hôm nay hắn ta đã tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Diệp Huyền. Có thể nói, sự trưởng thành của hắn đúng là vô cùng kinh khủng!

Lão giả thấy vậy bèn trầm mặc.

Nói xong, hắn bèn đứng sang bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.

Diệp Huyền mỉm cười: “Được thôi!”

Một lát sau, lão giả trầm giọng nói: “Khả năng là ngươi phải đợi một lát rồi!”

Nói đoạn, hắn ta phất tay phải, một luồng ánh sáng màu lam bay ra.

Hắn liếc nhìn Chương Thanh ở phía không xa, nàng hãy còn đang trị thương cho nên cũng không làm phiền nàng nữa, chỉ quay người rời đi.

Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền lại tới võ đài. Hắn mang theo dị tinh của mình và đưa cho lão giả: “Thách đấu kẻ mạnh nhất!”

Mục tiêu trong khoảng thời gian này của hắn là người đứng số một tại nơi này. Có điều mới đầu hắn không thể thách đấu đối phương, bởi vì hắn không có đủ dị tinh!

Muốn thách đấu người đó thì ít nhất phải có ba trăm dị tinh!

Lão giả liếc nhìn Diệp Huyền: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Huyền gật đầu.

Lão giả do dự một chút rồi nói: “Ngươi của hiện giờ có thể vẫn chưa đấu lại được đối phương đâu…”

Diệp Huyền mỉm cười: “Không sao!”

Lão giả bèn gật đầu: “Được!”

Khoảng một canh giờ sau, Diệp Huyền bỗng ngồi dậy. Lúc này, vết thương trên người hắn gần như đã lành hẳn.

Hiện giờ ở dị chiến trường, người ta đặt cho Diệp Huyền một cái tên là tên điên cuồng chiến đấu.

Bởi vì hắn sẽ điên cuồng thách đấu với đối phương, đánh đến khi nào thắng thì thôi!

Nếu như hắn bị ai đó đánh bại thì tiếp theo đó người kia sẽ có một kết cục bi thảm.

Bởi vì Diệp Huyền cứ như một con thú điên vậy!

Hiện giờ rất nhiều người đã sợ hắn rồi!

Điều quan trọng nhất là vẻ liều mình của Diệp Huyền khiến người ta phải chào thua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận