Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1389: Chúng ta không có ác ý

Ở phía xa, Hạ Hầu Cẩn đã mất một cánh tay nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nàng đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, Diệp Huyền lại biến mất, một đường kiếm quang lập tức bay đến trước mặt Hạ Hầu Cẩn!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Hạ Hầu Cẩn híp mắt lại, nàng khẽ nhón chân, một đường lục quang bay ra khỏi mũi chân nàng. Khi kiếm của Diệp Huyền tới, nàng đã biến mất.

Đường kiếm của Diệp Huyền rơi vào không trung, ngay sau đó hắn lại ẩn thân.

Cả hai người đều biến mất!

Có điều đúng lúc đó, không gian xung quanh bỗng rung lên kịch liệt. Ở một nơi nào đó, sắc mặt Hạ Hầu Cẩn tái mét: “Không Gian Đạo tắc”

Nàng vừa dứt lời thì không gian trước mắt đã vỡ tan. Ngay sau đó, một đường kiếm quang ập đến.

Kiếm quá nhanh!

Hạ Hầu Cẩn kinh ngạc, tay nàng giơ lên phía trước để đỡ, trong lòng bàn tay là một lá phù lục màu tím. Bên trên phù lục có khắc một chữ “Ngự” rất lớn!

Kiếm trong tay hắn không phải là một thanh kiếm bình thường!

Lần này, Hạ Hầu Cẩn cũng không né tránh. Khi kiếm của Diệp Huyền chỉ cách nàng khoảng nửa trượng, nàng bỗng nói: “Ta cho ngươi một lá phù lục màu cam!”

Kiếm của Diệp Huyền!

Tuy nhiên, Diệp Huyền không hề nương tay.

Một tiếng nổ vang lên, đường ánh sáng kia cũng tan tác, còn Hạ Hầu Cẩn thì lùi mạnh về phía sau.

Nàng vừa dứt lời thì kiếm của Diệp Huyền đã chĩa thẳng tới trước trán của nàng. Mà lúc này, Hạ Hầu Cẩn lại đột nhiên nói: “Ta có thể cho ngươi!”

Khi kiếm của Diệp Huyền bay tới, chữ “Ngự” đó bỗng hóa thành một đường ánh sáng và chắn ngay trước mặt Hạ Hầu Cẩn.

Kiếm của Diệp Huyền ngừng lại, hắn nhìn Hạ Hầu Cẩn: “Lấy ra đây!”

Trông thấy cảnh tượng này, Hạ Hầu Cẩn hoảng loạn, nàng không ngờ kiếm của Diệp Huyền lại có thể phá vỡ phòng ngự được tạo bởi phù lục màu túm của nàng!

Uỳnh!

Thấy Diệp Huyền lại định ra tay một lần nữa, Hạ Hầu Cẩn vội nói: “Diệp công tử, ban nãy ta đã đường đột, mong Diệp công tử lượng thứ!”

Hạ Hầu Cẩn trầm giọng nói: “Ta nói được làm được!”

Hạ Hầu Cẩn nhìn kiếm của Diệp Huyền, sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi!

Nói tới đây, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta không có ý muốn đối địch với ngươi, chỉ muốn hợp tác với ngươi mà thôi! Ngươi tin ta đi, nếu chúng ta hợp tác thì ngươi sẽ gặt hái được rất nhiều lợi ích!”

Hạ Hầu Cẩn trầm giọng nói: “Giờ nó không có trong tay ta!”

Diệp Huyền thu kiếm lại, hắn nhìn Hạ Hầu Cẩn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi đang đùa ta đấy à?”

Diệp Huyền liếc nhìn Hạ Hầu Cẩn, hắn thầm nhủ: “Liên Thiển cô nương, có nên mạo hiểm một phen không?”

Diệp Huyền còn mạnh hơn những gì nàng điều tra về hắn, ít nhất phải mạnh hơn gấp vài lần!

Diệp Huyền nói: “Hạ Hầu cô nương, chúng ta chỉ hợp tác thôi, đúng chứ?”

Hạ Hầu Cẩn gật đầu: “Ta biết rồi!”

Không lâu sau, hai người bèn tới trước một tòa thành cổ. Trên tường của tòa thành cổ này có rất nhiều phù văn thần bí. Ngoài ra, trên bầu trời ở tòa thành cổ này cũng có một lá phù văn cực lớn.

Diệp Huyền nhìn Hạ Hầu Cẩn: “Hợp tác thì có thể nhưng ta không thích người khác uy hiếp ta!”

Diệp Huyền nhìn Hạ Hầu Cẩn, hắn nói: “Các ngươi muốn ta làm gì?”

Trông thấy tòa thành cổ ấy, Diệp Huyền không khỏi chau màu, đây là nơi nào vậy?

Toàn thành cổ này như một khu rừng âm u!

Lúc này nàng phát hiện mình đã đánh giá sai về thực lực của Diệp Huyền!

Hạ Hầu Cẩn gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền đáp: “Thế thì không cần hỏi nhiều như vậy! Với cả ta phải lấy được phù lục màu cam trước đã.”

Hạ Hầu Cẩn trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Được!”

Hạ Hầu Cẩn khẽ nói: “Diệp huynh, đi theo ta!”

Trên đường đi, Hạ Hầu Cẩn mỉm cười: “Diệp huynh, mạo muội hỏi một câu, Ngũ Duy chí bảo thực sự nhận ngươi làm chủ sao?”

Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn bèn đi theo Hạ Hầu Cẩn.

Liên Thiển nói: “Một lá phù lục màu cam mà, hoàn toàn nên. Hơn nữa, ngươi có Nhất Kiếm Vô Lượng, nếu gặp phải tình huống xấu thì có thể chạy thoát!”

Hạ Hầu Cẩn nói: “Hi vọng Diệp huynh có thể giúp chúng ta giải trừ phong ấn!”

Diệp Huyền lại hỏi: “Phong ấn gì?”

Hạ Hầu Cẩn khẽ mỉm cười: “Tới khi ấy Diệp huynh sẽ biết!”

Nói đoạn, nàng tăng tốc độ.

Diệp Huyền liếc nhìn Hạ Hầu Cẩn, sau đó cũng đi theo nàng.

Lúc này, Liên Thiển lại nói: “Nơi này có hơi kì lạ, ngươi phải cẩn thận!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn bỗng nhiên dừng bước.

Lúc này, Hạ Hầu Cẩn quay người nhìn về phía hắn: “Diệp công tử?”

Diệp Huyền nói: “Hạ Hầu cô nương, ta muốn lá phù lục màu cam đó!”

Hạ Hầu Cẩn liếc nhìn hắn, nàng không lên tiếng.

Lúc này, có một vài luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ xuất hiện.

Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm bèn xuất hiện trong tay hắn: “Ta mà đã muốn giết người là không thể dừng lại được đâu!”

Hạ Hầu Cẩn liếc nhìn Diệp Huyền, nàng cười: “Ta đã từng nói rồi, chúng ta không có ác ý đối với Diệp công tử.”

Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn về phía bên phải: “Phụ thân, ta đã đồng ý với hắn sẽ cho hắn một lá phù lục màu cam, còn hắn sẽ giúp chúng ta giải trừ phong ấn!”

Lúc này, một lão giả bước ra từ phía bên phải và đi tới trước mặt Diệp Huyền: “Ngươi hãy giải trừ phong ấn trước đã!”

Diệp Huyền nhún vai, hắn quay người rời đi.

Thấy vậy, lão giả kia bèn chau mày. Hắn ta đang định ra tay thì Hạ Hầu Cẩn lại lắc đầu.

Lão giả trầm mặc trong chốc lát rồi búng ngón tay, một lá phù lục màu cam xuất hiện ngay trước mặt Diệp Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận