Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 485: Việc Này, Thật Sự Không Phải Ta Làm!

Sau khi Diệp Huyền rời đi, mấy lão giả đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mạc Tu, một lão giả trong đó trầm giọng nói:

- Lúc trước chúng ta cảm nhận được khí tức của Bản nguyên tâm, thế nhưng sau khi tới chỗ này, lại chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, quái tai!

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua phương hướng Diệp Huyền rời đi:

- Người này có chút cổ quái!

Mạc Tu lãnh đạm nói:

- Hắn vẫn luôn vô cùng cổ quái!

Lão giả do dự một chút, sau đó nói:

- Có lẽ nào Bản nguyên tâm của Thanh Châu có thể đã bị hắn...

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Trong tháp, tiểu nữ hài đang ở tầng thứ nhất nhìn xem khắp nơi, trong mắt nàng, tràn đầy vẻ tò mò!

Mạc Tu khẽ gật đầu:

Một bên khác, sau khi tìm được một địa phương không người, Diệp Huyền lập tức tiến vào Giới Ngục tháp.

Lão giả suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:

Diệp Huyền có chút hiếu kỳ:

Mạc Tu lắc đầu:

Nhìn tiểu nữ hài lớn chừng bàn tay trước mắt này, Diệp Huyền có chút buồn cười, hắn không nghĩ tới, Bản nguyên tâm của Thanh Châu lại là một tiểu nữ hài như thế!

- Xác thực, nếu như hắn có thể thu hoạch được Bản nguyên tâm dễ dàng như thế, vậy cũng thật là không có thiên lý! Nhưng mà, ta thấy khí tức của người này rất hùng hậu, hơn nữa còn là một vị Kiếm Hoàng, tiềm lực của kẻ này, cho dù không bằng Thương Giới kiếm chủ năm đó, nhưng cũng sẽ không kém bao nhiêu, nếu có thể, tốt hơn hết vẫn là nhanh chóng trừ bỏ!

- Tuyệt đối không thể! Tâm đề phòng của Bản nguyên tâm này cực cường, nó không có khả năng tuỳ tiện tin tưởng nhân loại. Mà với thực lực của Diệp Huyền, không có khả năng vô thanh vô tức mang nó đi. Hơn nữa, nơi này cũng không có dấu vết đánh nhau! Bằng không, ta cũng sẽ không thả hắn đi!

Đám người lão giả cũng quay người rời đi.

Tiểu nữ hài nhìn về phía Diệp Huyền, trừng mắt nhìn:

- Yên tâm, tôn chủ đã có kế hoạch! Chỉ cần Bản nguyên tâm vào tay, lập tức diệt đi người này và Thương Kiếm tông! Hiện tại, cứ để bọn hắn nhảy nhót trước vài hôm!

- An toàn, nơi này an toàn! Cuối cùng cũng không cần ẩn núp khắp nơi! Ân, về sau ta sẽ ở lại đây! Ngươi đi kiếm chút đồ ăn giúp ta, ta muốn linh quả, là loại rất lớn rất ngọt kia!

Tiểu nữ hài tò mò nhìn hồi lâu sau, cuối cùng, nàng đột nhiên cười, cười đến vô cùng xán lạn, cười rất vui vẻ!

- Ngươi cười gì a?

Yết hầu Diệp Huyền lăn lăn, sau đó bất động thanh sắc thu vào hết thảy Tử Nguyên tinh, tiếp theo, hắn khẽ gật đầu:

Tiểu nữ hài nhìn về phía Diệp Huyền:

Diệp Huyền thật sự không nghĩ tới tiểu nữ hài này thế mà lại giàu có như vậy!

Tử Nguyên tinh!

Đương nhiên, cực phẩm linh thạch cũng là phi thường hữu dụng, bởi vì trên phương diện bồi dưỡng người mới, vẫn rất cần cực phẩm linh thạch.

Nói xong, dường như nàng nghĩ đến chuyện gì, tay nhỏ vung lên, một đống lớn tinh thạch rơi vào trước mặt Diệp Huyền.

Mà Diệp Huyền cũng phát hiện, Giới Ngục tháp này vậy mà không hề gạt bỏ tiểu nữ hài này!

Trong tháp, tiểu nữ hài không tiếp tục để ý Diệp Huyền, nàng đông dạo chơi, tây dạo chơi, đi dạo một hồi đã dạo đến tầng thứ hai, cả Diệp Huyền cũng không biết được làm sao nàng đi lên được.

Tử Nguyên tinh quá trân quý, trước khi đạt tới Ngự Pháp cảnh, dùng Tử Nguyên tinh thật sự quá lãng phí.

Có khoảng hơn một ngàn, hơn nữa, số Tử Nguyên tinh này vô cùng lớn, so với số Tử Nguyên tinh hắn lấy được lúc trước phải lớn hơn ít nhất hai lần!

Tử Nguyên Tinh, đây chính là thứ ngay cả cường giả Chân Ngự Pháp cảnh cũng cần thiết a! Hơn nữa, sau khi đạt đến phía trên Vạn Pháp cảnh, tiền tệ thông dụng giữa hết thảy cường giả chính là Tử Nguyên tinh!

Bởi vì Tử nguyên tinh có đầy đủ linh khí, hơn nữa còn có tác dụng cực lớn!

Ngược lại, tác dụng của cực phẩm linh thạch đối với cường giả phía trên Vạn Pháp cảnh cũng không còn lớn bao nhiêu!

- Số này, đều cho ngươi, đi tìm đồ ăn cho ta!

Hơn một ngàn Tử Nguyên tinh!

Tiểu nữ hài: "..."

- Được rồi, bây giờ ta đi làm ngay! Nếu ngươi còn có yêu cầu gì khác, cứ việc phân phó, đừng khách khí, thật, ngươi tuyệt đối đừng khách khí!

Mặc dù tiểu nữ hài này có chút đề phòng đối với Diệp Huyền, thế nhưng không biết vì sao, đối với Đại thần lầu hai nàng lại không hề đề phòng, việc này khiến Diệp Huyền vô cùng phiền muộn, bản thân còn đáng sợ hơn Đại thần lầu hai này sao?

Diệp Huyền không tiếp tục để ý tiểu nữ hài này, hắn rời đi Hoang U sơn mạch.

Không thể không nói, một chuyến này, ngay cả bản thân Diệp Huyền cũng không nghĩ tới sẽ đạt được Bản nguyên tâm của Thanh Châu.

Phải biết, Hộ Giới minh đã đánh chủ ý Bản nguyên tâm của Thanh Châu từ rất lâu a! Vì Bản nguyên tâm của Thanh Châu, có thể nói, Hộ Giới minh đã hao hết tâm cơ. Nếu để Hộ Giới minh biết Bản nguyên tâm của Thanh Châu đã rơi vào trong tay hắn dễ dàng như vậy, không biết có thể tức chết hay không!

Đương nhiên, đương nhiên hắn sẽ không ngu đến mức nói ra chuyện này!

Nếu nói ra, Hộ Giới minh còn không phải sẽ điên lên mà tới chơi hắn a!

Sau khi rời đi Hoang U sơn mạch, Diệp Huyền quyết định trở về Khương quốc nhìn một chút! Bởi vì đã rất lâu không có trở về!

Đế đô Khương quốc.

Diệp Huyền đi tới trước cửa thành Đế Đô Khương quốc, cửa thành đã phá toái, tường thành cũng bị phá loạn không thể tả, hơn nữa, còn có mùi máu tươi và vị xác thối.

Nam tử lấy ra một viên lệnh bài:

- Ngươi là người Thương Lan học viện?

Nghe vậy, Diệp Huyền sầm mặt lại:

- Có ý tứ gì? Ngươi không biết? Diệp Huyền viện trưởng Thương Lan học viện ta nói, chỉ cần giao cực phẩm linh thạch, là có thể tới Thương Lan học viện ta, được Thương Lan học viện ta bảo hộ! Ngươi xem một chút, bây giờ Thanh Châu này đại loạn, thế nhưng, không người nào dám xâm phạm Thương Lan học viện ta!

Nam tử cười nói:

- Có ý tứ gì?

Khi nhìn thấy Diệp Huyền tiến đến, có mấy người nhìn hắn một cái, lập tức thu hồi ánh mắt.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn chung quanh, sau đó nói:

- Các ngươi ở đây làm gì?

Mọi người nhìn hắn một cái, không có người trả lời.

Nhưng vào lúc này, một tên nam tử đi ra, nam tử ước chừng hai mươi tuổi, bộ dáng lưu manh du côn.

Nam tử đi đến trước mặt Diệp Huyền, hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

- Ngươi cũng đến cầu bảo hộ?

Cầu bảo hộ?

Diệp Huyền có chút không hiểu:

Diệp Huyền đi vào bên trong Thương Lan điện, trong điện có ít nhất hơn trăm người, có vài người vẫn còn đang ngủ.

Diệp Huyền đi tới đỉnh núi Thương Lan điện, mà bên trong Thương Lan điện, Diệp Huyền phát hiện mấy người, không chỉ Thương Lan điện, trong tất cả các điện trên núi, đều có người.

Có người!

Không đúng!

Diệp Huyền một đường đi tới Thương Lan học viện, vẫn là Thương Lan học viện đã từng, có điều, đã không có người.

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó đi vào, nội thành đã rất ít người, khắp nơi đều thấy thi thể hư thối, cũng có thi thể mới, khắp nơi đều là tàn chi đứt đoạn.

- Thấy không? Lệnh bài học viên, ta chính là học viên Thương Lan học viện, hiện đang phụ trách tất cả mọi chuyện trong Thương Lan học viện.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua lệnh bài kia, vẻ mặt lập tức trở nên âm lạnh.

Lệnh bài là thật!

Thế nhưng, người này lại là giả!

Học viên Thương Lan học viện cũng không có nhiều, hắn đều biết, nhưng tuyệt đối không có người trước mắt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận