Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1701: Chỉ là một người đi ngang qua

Diêm Đế đi vào tiệm cầm đồ, hắn ta trầm giọng nói: “Hộ Đạo giả này rốt cuộc là thế lực gì?”

Tiểu Đạo buông sổ sách trong tay xuống sau đó nhìn Diêm Đế: “Ta biết ý của ngươi, ngươi muốn kết thiện duyên cùng Diệp Huyền, đúng không?”

Diêm Đế gật đầu.

Tiểu Đạo lắc đầu: “Các ngươi bình thường có thể trợ giúp hắn một chút, nhưng không thể mang hy vọng của toàn tông đè lên người hắn!”

Diêm Đế hơi khó hiểu: “Vì sao?”

Tiểu Đạo cười nói: “Vì nhân quả trên người hắn quá cường đại, nếu các ngươi đặt toàn bộ hy vọng lên người hắn thì có thể sẽ không có gì. Đơn giản mà nói là thực lực của các ngươi yếu, hiểu chưa?”

Diêm Đế trầm mặc.

Tiểu Đạo cười nói: “Nói về Hộ Đạo giả này đi, bọn họ tuyệt đối không phải người mà Diêm Điện ngươi có thể chống lại! Đây là một thế lực cực kỳ cổ xưa, thế lực của họ mạnh mẽ đến mức ngươi không cách nào tưởng tượng!”

Tiểu Đạo cười nói: “Không thể biết!”

Nói đến đây, nàng đột nhiên lắc đầu: “Quên đi! Vẫn không nói với ngươi! Dù sao ngươi chỉ cần nhớ kỹ, có thể kết giao với Diệp Huyền, nhưng không thể kết thâm giao. Một khi kết thâm giao, hắn sẽ không sao còn các ngươi chắc chắn sẽ có sao, vì hắn có thể chịu đựng được nhân quả lộn xộn nhưng các ngươi thì không thể. Hơn nữa các ngươi cũng không cần phải kết thâm giao cùng hắn, chỉ cần nhớ kỹ, khiêm tốn làm người là được.”

Nói đến đây, nàng lắc đầu: “Đó là một người không ở trong vòng quy tắc!”

Tiểu Đạo chớp mắt: “Chính là không biết! Nàng ta cường đại đến mức vượt qua phạm trù cảnh giới nhận thức của ta. Hơn nữa, nói cho ngươi biết một bí mật, nàng ta thật ra không phải...”

Nghe vậy, Diêm Đế bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Đạo: “Cái này...”

Diêm Đế vội vàng nói: “Chúng ta vẫn chưa đi ức hiếp Phù Đồ cổ tộc!”

Diêm Đế trầm giọng nói: “Tiểu Đạo tiền bối, rốt cuộc Diệp Huyền là ai?”

Diêm Đế khẽ lễ: “Đa tạ Tiểu Đạo cô nương đã chỉ điểm!”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Ở trong lòng các ngươi, ta rất lợi hại, không gì không biết, không gì không làm được, nhưng thật ra so với vị nữ tử váy trắng phía sau hắn...”

Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Một người ta không thể trêu vào!”

Diêm Đế nhíu mày: “Không thể biết?”

Diêm Đế gật đầu: “Hiểu rồi!”

Diêm Đế trầm giọng nói: “Rốt cuộc nàng ta mạnh cỡ nào?”

Tiểu Đạo nhìn thoáng qua thi thể ngoài cửa, lắc đầu cười: “Những Hộ Đạo giả này ngay cả ta mà cũng dám đánh chủ ý! Có chán sống không?”

Tiểu Đạo lại nói: “Phù Đồ cổ tộc...”

Tiểu Đạo gật đầu: “Bọn họ cũng không tạo ra được uy hiếp gì đối với các ngươi, tha cho bọn họ một con đường sống đi!”

Tiểu Đạo cười nói: “Nếu bọn họ để ta vào mắt sẽ không phái người đến tìm ta!”

Tiểu Đạo cười nói: “Thật ra bọn họ căn bản không biết thực lực chân chính của nữ nhân đó. Hơn nữa, những người này đến từ thời cổ đại, đã từng làm rất nhiều chuyện lớn kinh thiên động địa, bản thân bọn họ vẫn luôn cao cao tại thượng, cho nên bọn họ ngông, cực kỳ ngông. Đơn giản mà nói, một người khi đạt tới độ cao nhất định sẽ tự phụ, mà bọn họ lại cực kỳ tự phụ. Bọn họ sẽ không sợ Diệp Huyền, ngoại trừ vị Thiên Đạo chí cao ra, bọn họ không để bất luận kẻ nào vào mắt!”

Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo trầm mặc một lát rồi lắc đầu thở dài.

Tiểu Đạo chớp chớp mắt: “Vì bọn họ không có đầu óc!”

Hắn đi tới trước cửa thành, một luồng khí âm hàn đập thẳng vào mặt. Diệp Huyền nhìn bên phải, ở góc tường có một nam tử trẻ tuổi đang nhìn hắn chằm chằm.

Diêm Đế do dự một chút sau đó nói: “Tiểu Đạo tiền bối, nếu nữ tử váy trắng mạnh như vậy, vì sao những Hộ Đạo giả này còn muốn đi nhằm vào Diệp Huyền?”

Không nghĩ nhiều nữa, hắn đi vào trong thành, trong thành rất loạn, kiến trúc bốn phía cũ nát không chịu nổi, hơn nữa khắp nơi đều có thể thấy được thi thể!

Diệp Huyền nhíu mày: “Đối phương biết ta sao?”

Khi thấy hắn, nam tử trẻ tuổi ngẩn người, ngay sau đó, địch ý trong mắt hắn ta hoàn toàn biến mất, sau đó khẽ gật đầu với Diệp Huyền, tiếp theo đó lại xoay người rời đi!

Vẻ mặt của Diêm Đế cứng đờ.

Sau khi rời khỏi Vô Biên Địa Hạ thành, Diệp Huyền dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Đạo tới một ngọn núi hoang. Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, xung quanh núi non trùng điệp, sương mù lượn lờ trên đỉnh núi.

Ước chừng nửa canh giờ sau, hắn đi tới trước một tòa thành cổ đã bị tàn phá, thành không lớn, vả lại cực kỳ điêu tàn, xung quanh thành đó có rất nhiều thi thể rải rác chất đống.

Diệp Huyền nhìn trên cửa thành, phía trên có hai chữ lớn: Cổ Chiến thành.

Diêm Đế trầm mặc một lát sau đó nói: “Ngay cả ngươi mà bọn họ cũng không để vào mắt sao?”

Diêm Đế gật đầu, xoay người rời đi.

Tiểu Đạo mỉm cười: “Không nói bọn họ nữa! Khi ngươi đi, giúp ta kéo cái xác đó đi, quá đẫm máu!”

Diêm Đế trầm giọng nói: “Theo lý mà nói, loại thế lực cổ xưa này hẳn là biết Tiểu Đạo cô nương!”

Lúc này cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang dội. Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, một bóng người rơi xuống trước mặt hắn, là một nữ tử. Nữ tử mặc một chiếc váy dài bó sát người, mặt mày như họa, cực kỳ xinh đẹp.

Mà cách đó không xa có một đại hán thô lỗ đang đi tới.

Nữ tử đột nhiên đứng dậy, sau đó nhìn Diệp Huyền. Diệp Huyền vội vàng lui sang một bên: “Ta chỉ đi ngang qua!”

Nữ tử trầm giọng nói: “Vị công tử này, xin hãy giúp đỡ!”

Diệp Huyền lại lắc đầu: “Cô nương đừng đùa, ta chỉ là một người đi ngang qua!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận