Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3164: Cảnh giới gì thế

Chương 3164: Cảnh giới gì thế

Một buổi sáng, trước cửa một gian đại điện có một tiểu nam hài ngồi trên bậc thềm bằng đá, hai tay chống tay và cứ nhìn về đằng xa như vậy.

Tiểu nam hài đã ngồi từ sáng đến tận trưa, sau đó lại ngồi từ trưa đến tận tối, tiếp đó là ngồi từ tối đến tận đêm khuya.

Trên tinh không có một vầng trăng treo lơ lửng!

Tiểu nam hài ngồi bên bậc thềm đá đợi chờ như vậy, dần dần hắn ta thực sự không thể chịu đựng được nữa mà ngủ thiếp đi.

Cuối cùng, vào lúc trời sắp sáng mới có một nữ tử đột nhiên đi phía xa qua đây!

Nữ tử mặc một bộ áo bào màu trắng, áo bài hơi rách, hơn nữa còn dính máu.

Rõ ràng là vừa mới đại chiến xong!

Mà người gỗ nhỏ này lại giống với tiểu nam hài y như đúc!

Tiểu nam hài vội vàng đáp: "Ta đã đạt đến Nhập Thần cảnh rồi!"

Nữ tử xoa nhẹ cái đầu nhỏ của hắn ta, sau đó cười nói: "Nương tặng một món quà cho ngươi này!"

Nữ tử bật cười, hỏi: "Hôm nay Thần Nhi tu luyện thế nào"

Nàng ta nắm tay của tiểu nam hài, cười hỏi: "Vẫn chờ ta đấy hả?"

Tiểu nam hài cũng nhìn nữ tử, trong mắt lại tràn đầy vẻ mong chờ.

Nàng ta đi đến trước mặt tiểu nam hài rồi nhẹ nhàng bế đứa trẻ lên, lúc này, đột nhiên tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn nàng ta, ngay khi trông thấy nàng ta, tiểu nam hài chợt sững sờ sau đó lập tức ôm lấy đối phương: "Nương!"

Phàm cảnh!

Tiểu nam hài gật đầu.

Nữ tử mỉm cười, nàng ta thả tiểu nam hài xuống sau đó cũng ngồi xuống bậc thềm đá với hắn ta.

Tiểu nam hài nhận người gỗ nhỏ, trông hắn ta vô cùng vui sướng, hết sờ lại nắm!

Nữ tử cười ha ha, nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của tiểu nam hài: "Lợi hại! Thần Nhi nhà ta đúng là lợi hại!"

Nói rồi, nàng ta xòe lòng bàn tay ra, trong tay là một người gỗ nhỏ!

Nghe vậy, tiểu nam hài lập tức nhoẻn miệng cười, nhào tới ôm nữ tử.

Nữ tử hơi sững sờ, nàng ta liếc mắt quan sát tiểu nam hài, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Rõ ràng là hắn ta muốn được khen.

Nhưng ánh mắt của tiểu nam hài lại dần dần trở nên kiên định...

Tiểu nam hài nắm chặt lấy tay nàng ta: "Đợi sau này ta trưởng thành rồi sẽ bảo vệ nương!"

Diệp Thần đã mất rồi.

Tiểu nam hài nhẹ giọng hỏi: "Nương bị thương phải không?"

Hoặc là nói, hắn ta đã hoàn toàn biến thành Diệp Huyền.

Nữ tử nở nụ cười, sau đó đứng dậy, nàng ta dẫn tiểu nam hài đi về phía xa.

Cảnh giới hiện tại của hắn chính là cảnh giới của Diệp Thần ngày xưa!

Lúc này, Diệp Huyền mở hai mắt ra, hắn siết nhẹ tay phải, không gian nơi hắn đang đứng lập tức rung chuyển...

Tất cả những gì mà hắn ta có đều đã cho Diệp Huyền hết!

Nữ tử gật đầu.

Hắn ta đã hoàn toàn biến mất!

Một lần này là biến mất chân chính, sẽ không còn xuất hiện nữa!

Thậm chí còn không có cả luân hồi!

Nữ tử chỉ mỉm cười.

Diệp Thần mất rồi!

Người gỗ nhỏ trong tay Diệp Thần chợt rơi xuống, mà một khắc này, Diệp Lăng Thiên cũng đã lấy lại thần trí, trong nháy mắt nhìn thấy người gỗ nhỏ rơi xuống đó, linh hồn nàng ta lập tức run lên, trong hai mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng.

Diệp Giới.

Ngoại trừ ý thức ra, Diệp Thần còn cho hắn tất cả những gì mà hắn ta có!

Nằm không cũng thắng!

Tất cả cường giả Diệp tộc có mặt ở đó đều lộ ra vẻ mặt tăm tối!

Thiên tài mạnh nhất và yêu nghiệt nhất trong lịch sử Diệp tộc đã biến mất như vậy!

Cứ thế mà biến mất luôn!

Trong lòng đám người này đều đang nhỏ máu!

Đây chính là thiên tài có thể vượt qua tổ tiên đấy!

Nhưng hắn ta lại chết trong trận nội đấu của Diệp tộc như vậy!

Một cảm giác bi thương dâng trào trong lòng mọi người!

Nói rồi, nàng ta lắc đầu: "Diệp Thần này đúng là không tầm thường."

Bạch Y gật đầu, nàng liếc mắt nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp: "Cảnh giới này cho dù là ở Chư Thiên thành cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay..."

Diệp Huyền hơi sững sờ, sau đó bảo: "Đăng Thiên?"

Bạch Y trầm giọng đáp: "Đăng Thiên!"

Dường như nghĩ đến gì đó, hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Y ở bên cạnh: "Bạch Y cô nương, trên Hư Vô cảnh là cảnh giới gì thế?"

Cảnh giới!

Sau lưng Diệp Huyền là một đám cường giả Kiếm Minh và đám người Bạch Y!

Kiếm tu liếc mắt nhìn hắn, lúc này, khí tức của Diệp Huyền rất không bình thường bởi vì khí tức của hắn vẫn đang càng ngày càng mạnh, ngoại trừ kiếm tu ra thì người khác hoàn toàn không dám lại gần hắn!

Kiếm tu vỗ nhẹ lên vai Diệp Huyền!

Ầm!

Luồng khí tức lớn mạnh trong cơ thể Diệp Huyền lập tức từ từ yên tĩnh!

Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi!

Kiếm tu nói: "Thứ mà hắn ta đã tặng cho ngươi, ngươi cần phải nghĩ cách hoàn toàn hấp thụ chúng đi!"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta biết rồi!"

Trước đó Diệp Huyền đã tặng hết toàn bộ tu vi cho Diệp Huyền, điều này đối với hắn mà nói hiển nhiên chính là một chuyện vô cùng tốt, nhưng hắn cần phải từ từ hấp thụ chúng hơn nữa còn phải khiến mình thích ứng với cảnh giới hiện tại!

Trong một tinh không, Diệp Huyền và kiếm tu cũng chậm rãi đi.

Trong một tinh không nào đó, nữ tử váy trắng thu hồi tầm mắt rồi quay người tiếp tục bước đi.

Diệp Lăng Thiên đứng sau lưng chậm rãi nắm chặt người gỗ nhỏ trong tay, hai mắt dần thất thần...

Nói rồi, hắn quay người rời đi.

Diệp Huyền nhìn nàng ta: "Ngươi thắng! Cuối cùng ngươi cũng thắng rồi đấy! Hắn ta sẽ không bao giờ còn trở về được nữa!"

Diệp Lăng Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng ta nhặt người gỗ nhỏ kia lên và nhìn ngắm nó, cả người giống như mất hồn vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận