Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2775: Hãy tin vào nhân phẩm của ta

Đường kiếm này không phải Bạt Kiếm Thuật, cũng không phải Thuấn Sát Nhất Kiếm mà chỉ là một đường kiếm bình thường!

Một đường kiếm thẳng thừng đối diện với cái chết!

Một đường kiếm không hề có sự sợ hãi!

Xem nhẹ sinh tử, không phục thì đánh!

Một kiếm chém xuống.

Uỳnh!

Một bóng người đột nhiên lùi mạnh về phía sau. Bóng người này phải lùi cả mười mấy vạn trượng!

Bóng người này không phải Diệp Huyền mà là Thiên Mẫu!

Nhập phàm chưa?

Thế nhưng đường kiếm ban nãy thì nhập phàm rồi!

Nói đoạn, hắn ta bèn lắc đầu cười: "Thú vị thật đấy!"

Hắn có thể cảm nhận được rằng kiếm đạo của mình vẫn chưa nhập phàm!

Ở phía xa xa, ánh mắt Thánh Quân cũng tràn ngập vẻ khó tin!

Diệp Huyền nhìn Vô Thượng Kiếm trong tay, hắn khẽ mỉm cười: "Giữa lúc sinh tử cảm ngộ, vậy thì gọi là Sinh Tử Nhất Kiếm đi!"

Khoảnh khắc ấy, bầu không khí cũng trở nên yên tĩnh!

Đường kiếm ấy đã vượt qua cảnh giới!

Trong tinh không ở Đại Hoang sơn mạch, vị kiếm tu kia bỗng quay đầu. Ánh mắt hắn ta dừng trên người Diệp Huyền mang theo vẻ ngạc nhiên: "Kiếm đạo chưa nhập phàm đâu, nhưng mà đường kiếm này lại nhập phàm rồi... Còn có thể chơi như vậy nữa sao?"

Vãn Quân đứng bên cạnh Diệp Huyền còn đang chuẩn bị ra tay, lúc này nàng nhìn Diệp Huyền với vẻ khó có thể tin được: "Chuyện này... sao có thể..."

Vẫn chưa!

Đường kiếm này chính là Phàm kiếm!

Trong cấm địa, Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại!

Phàm kiếm thực sự!

Đứng trước đường kiếm ấy, cảnh giới chẳng có ý nghĩa gì cả!

Sinh Tử Nhất Kiếm!

Ở phía xa xa, Diệp Huyền dần nhắm hai mắt lại. Khi đường tử quang bay đến trước mặt hắn, hắn bỗng đâm kiếm về phía trước!

Dưới đòn tấn công ấy, cả đất trời dần trở nên hư ảo!

Thiên Mẫu vừa dừng lại, máu tươi bèn tràn ra khỏi khóe miệng nàng. Không chỉ có vậy, cánh tay phải của nàng cũng biến mất.

Dứt lời, nàng bỗng nhiên biến mất, một đường tử quang vụt đi. Tử quang đi đến đâu là không gian sụp đổ đến đấy!

Thiên Mẫu lập tức phun một ngụm máu tươi. Nàng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, ánh mắt sắc lẹm như thể giết được cả người: "Ngươi cũng mới chỉ đạt Thành Đạo cảnh thôi! Thành Đạo cảnh!"

Ở phía xa xa, Thiên Mẫu nhìn không gian nứt vỡ xung quanh. Nàng thấy hơi hoang mang. Một lát sau, nàng nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Sao có thể?"

Nói đoạn, hắn nhìn Thánh Mẫu: "Các ngươi còn ở trong quy tắc, nói một cách đơn giản thì các ngươi mới chỉ là những tay mơ, còn ta đã thoát khỏi trình tay mơ từ lâu rồi!"

Diệp Huyền lắc đầu: "Cảnh giới là gì? Cảnh giới là một loại quy tắc, một loại trói buộc!"

Cách ba đại cảnh giới mà không thể đánh bại, Thiên Mẫu thật sự không thể chấp nhận nổi sự thật này!

Thiên Mẫu đã dốc toàn lực trong đòn tấn công này!

Thiên Mẫu nhìn chằm chằm vào đối phương với vẻ hung dữ vô cùng, nàng có hơi điên tiết: "Ngươi cũng chỉ mới đạt Thành Đạo cảnh thôi! Sao có thể? Sao có thể chứ?"

Diệp Huyền ngoác miệng cười, hắn cười rất bỉ ổi: "Đường kiếm này của ta nhập phàm rồi! Ngươi có tức không? Có tức không hả?"

"Phụt!"

Trước mặt một cường giả như thế này, thế giới rõ ràng trở nên thật yếu ớt!

Một tiếng nứt vỡ đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, đường tử quang vỡ tan. Thiên Mẫu lùi lại cả mười mấy vạn trượng!

Vụt!

Hắn vừa đâm kiếm đi thì đất trời bỗng trở nên yên tĩnh!

Hự!

Thiên Mẫu lại phun một ngụm máu tươi nữa, nàng nhìn chằm chằm Diệp Huyền. Dáng vẻ kia cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Huyền vậy!

Bị đánh bại, mặc dù nàng khó có thể chấp nhận được nhưng cũng không khó chịu đến thế!

Thế nhưng Diệp Huyền khiến người ta tức không chịu nổi!

Đánh bại ngươi rồi còn nói mấy câu khiến người ta đau lòng!

Hắn biết chọc người khác quá đấy!

Vãn Quân ở bên cạnh lắc đầu, đánh nhau với Diệp Huyền thì thực lực chỉ là thứ yếu, chủ yếu là phải có một nội tâm mạnh mẽ, bằng không sẽ bị hắn làm cho tức chết!

Người không biết còn tưởng hắn tu sự bỉ ổi nữa kìa!

Lúc này, Diệp Huyền bỗng nhiên liếc nhìn Thánh Quân và Thiên Mẫu, hắn lắc đầu: "Hai người các ngươi quá yếu! Không xứng để ta xuất kiếm!"

Diệp Huyền gật đầu: "Hãy tin vào nhân phẩm của ta!"

Ách Nạn Chi Môn nói: "Chắc không?"

Diệp Huyền nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không gọi người khác!"

Ách Nạn Chi Môn nói: "Ngươi không thề thì ta không đánh với nhà ngươi!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Ngươi có đánh hay không hả?"

Vẻ mặt Vãn Quân kì lạ, có thể thấy cánh cửa này rất sợ Diệp Huyền gọi người khác!

Là Ách Nạn Chi Môn đang nói chuyện!

Diệp Huyền cầm kiếm lên chỉ vào Ách Nạn Chi Môn: "Đấu tay đôi đi!"

Ách Nạn Chi Môn lạnh lùng nhìn hắn: "Không gọi người khác, ngươi có dám không?"

Nó thực sự không chịu được nữa rồi!

Vị kiếm tu kia giả bộ thì nó còn thấy bình thường. Dẫu sao thì người ta cũng lợi hại thật! Mà cái tên này lại bắt đầu giả bộ rồi! Người không biết còn tưởng hắn lợi hại hơn cả tam kiếm!

Không thể nhịn được nữa!

Thực ra điều này cũng phải trách vị kiếm tu kia, hắn ta đã dung túng cho cái tên này!

Nghe Ách Nạn Chi Môn nói vậy, Diệp Huyền bèn bật cười ha ha: "Một cái cửa nho nhỏ thôi mà cần đại ca của ta ra tay ư? Một kiếm của ta là đủ rồi!"

Ách Nạn Chi Môn nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi thề đi, không được gọi người!"

Diệp Huyền sững sờ, ngay sau đó hắn bèn thả Ách Nạn Chi Môn ra!

Ai đang nói vậy?

Lúc này, một giọng nói vang lên: "Ngươi đừng giả bộ nữa được không?"

Vãn Quân liếc nhìn Diệp Huyền, nàng thấy hơi đau đầu.

Thiên Mẫu: "..."

Thánh Quân: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận