Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3641. Mệnh Tri Thánh Giả!



Chương 3641. Mệnh Tri Thánh Giả!




Cướp!
Nghe được lời này của Tuyết Sơn Vương, trong lòng Diệp Huyền thấp giọng thở dài một tiếng.
Đây chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé!
Lúc này, Cổ Sầu vung nhẹ tay phải một cái, màn bạc kia lập tức biến mất tăm.
Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta: “Ta biết chân tướng cũng không có bất cứ ý nghĩa nào hết, không phải sao?”
Cổ Sầu lắc đầu: “Có chứ!”
Diệp Huyền hơi tò mò: “Ý nghĩa gì vậy?”
Cổ Sầu chỉ cười chứ không nói, hắn ta xòe tay ra, một chiếc nạp giới từ từ bay đến trước mặt Diệp Huyền, chính là chiếc nạp giới trước đó của Ma Kha Kỳ.
Diệp Huyền cười hỏi: “Ngươi lại có ý định gì nữa đây?”
Cổ Sầu cười nói: “Tặng cho Diệp công tử, kết một phần thiện duyên!
Diệp Huyền lại lắc đầu: “Không cần.”
Cổ Sầu còn định nói gì đó thì Diệp Huyền lại giành trước: “Cổ Sầu tộc trưởng, ta và Ác tộc ngươi không thù không oán, các ngươi không tới gây rắc rối cho ta thì ta tuyệt đối cũng sẽ không chủ động chọc vào các ngươi. Ngược lại, mười vị Mệnh Tri Thánh Giả đó cũng thế, nếu bọn họ không chọc vào ta thì ta cũng sẽ không đối địch với bọn họ.”
Cổ Sầu gật nhẹ đầu: “Ta hiểu ý của Diệp công tử!”
Diệp Huyền cười nói: “Cổ Sầu tộc trưởng, cáo từ!”
Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.
Thái độ của hắn rất đơn giản, hắn không muốn bị cuốn vào vòng xoáy này.
Dù sao thì hắn cũng không đánh lại được cả hai bên.
Chuồn lẹ mới là thượng sách!
Cổ Sầu còn định đi tiễn nhưng Diệp Huyền lại vội vàng nói: “Cổ Sầu tộc trưởng, ngươi không cần tiễn đâu!”
Cổ Sầu cười nói: “Không sao, vừa hay ta còn muốn nói với Diệp công tử vài câu!”
Diệp Huyền cạn lời.
Hai người đi trên đường, khi mấy Ác tộc nhân ở hai bên đường nhìn thấy Cổ Sầu đều dừng lại hết sau đó quỳ xuống hành lễ. Loại tôn kính đó phát ra từ tận trong lòng!
Có thể nhìn ra được Cổ Sầu rất được lòng ở Ác tộc.
Sau khi đi ra bên ngoài thành, Cổ Sầu dừng bước chân và nhìn về phía Diệp Huyền: “Diệp công tử đi thong thả!”
Diệp Huyền ôm quyền: “Ngày sau gặp lại!”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Cổ Sầu cứ đứng nhìn hắn như thế, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, một nữ tử mặc áo giáp màu đen xuất hiện ngay bên cạnh hắn ta. Hắc giáp nữ tử nhìn Diệp Huyền ở đằng xa rồi nhẹ giọng nói: “Tộc trưởng đã động sát niệm với người này ít nhất mười lần nhưng lần nào cũng đều từ bỏ hết!”
Cổ Sầu xòe lòng bàn tay ra, trong tay hắn ta là một chuỗi tràng hạt. Hắn ta nhẹ nhàng lần tràng hạt: “Bắt đầu từ một khắc rời khỏi điện cho đến tận bây giờ, mỗi khi ta động sát niệm với hắn đều sẽ thôi diễn ra hậu quả kia! Ngươi có biết kết quả là gì không?”
Hắc giáp nữ tử lắc đầu.
Cổ Sầu khẽ cười, nói: “Kết quả của lần nào cũng là: Chết!”
Con ngươi của hắc giáp nữ tử chợt co rút: “Làm sao có thể chứ... trong thiên hạ hiện giờ, với thực lực của tộc trưởng cũng chỉ có Tuyết Sơn Vương kia có thể chiến với ngươi một trận thôi, mà người này chẳng qua chỉ là Thần Thể cảnh...”
Cổ Sầu lắc đầu: “Hắn ta quả thật chỉ là Thần Thể cảnh, nhưng trên người hắn có một loại nhân quả cực kỳ đáng sợ. Ta không thể tính ra được nhân quả đó mà chỉ biết, nếu ta giết chết hắn thì cả ta và Ác tộc ta đều sẽ gặp tai họa ngập đầu!”
Hắc giáp nữ tử hơi khó tin: “Ý của tộc trưởng là đằng sau hắn có người?”
Cổ Sầu cười đáp: “Đúng vậy!”
Hắc giáp nữ tử trầm giọng hỏi: “Vậy tộc trưởng có muốn giết hắn không?”
Cổ Sầu lắc đầu: “Không muốn!”
Hắc giáp nữ tử hỏi: “Là vì sau lưng hắn có người sao?”
Cổ Sầu cười nói: “Ngươi có nhìn thấy thanh kiếm ban nãy ở trong tay hắn không? Nếu ta có thanh kiếm đó không chỉ có thể dễ dàng phá được đại trận thời không mà mười hai vị Thánh Giá đã bày bố vào năm đó, mà còn có thể sử dụng nó để đối kháng với thanh thần khí chí cao trong tay Tuyết Sơn Vương kia!”
Trong mắt hắc giáp nữ tử lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Ta đi giết hắn ta!”
Cổ Sầu lắc đầu cười: “Lần này tộc ra xuất thế chắc chắn phải chiến một trận với đám người Tuyết Sơn Vương, ta đoán tộc ta có bốn phần thắng trong trận chiến này! Nhưng nếu giết hắn, kết quả mà ta tính toán ra là chưa đến nổi một phần thắng.”
Hắc giáp nữ tử: “...”
Cổ Sầu cười nói: “Còn nữa, vị Diệp công tử này cũng không ý đối đầu với tộc ta, nếu đã như vậy, chúng ta hà tất phải chủ động chọc vào hắn?”
Nói xong, hắn ta mỉm cười: “Kêu các tộc nhân đi chuẩn bị đi!”
Nghe thế, cơ thể của hắc giáp nữ tử hơi run lên, nàng cúi người thật sâu trước Cổ Sầu sau đó quay người rời đi.
Sau khi Diệp Huyền rời khỏi lòng đất, sắc mặt của hắn vô cùng nặng nề.
Vừa rồi hắn đã cảm nhận được sát khí của Cổ Sầu!
Nhưng đối phương lại không ra tay.
Lúc này, Đại Thiên Tôn xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Linh Lung cô nương đâu?”
Đại Thiên Tôn trầm giọng đáp: “Vừa rồi không biết tại làm sao mà đột nhiên Linh Lung cô nương rời đi!”
Rời đi!
Diệp Huyền im lặng một lúc rồi mới nói: “Đại Thiên Tôn, lập tức cho người của Thiên Hồn Thần Điện đến học viện nữ tử của Thần Đạo Quốc!”
Đại Thiên Tôn sững sờ, sau đó hỏi: “Điện chủ, tại sao vậy?”
Diệp Huyền nhẹ giọng nói: “Táng Vực này sắp đổi trời rồi! Thiên Hồn Thần Điện muốn bảo toàn tính mạng thì chỉ có thể đi tìm dì Đinh và Niệm tỷ của ta mà thôi!”
Sắc mặt của Đại Thiên Tôn trở nên nặng nề hơn hẳn: “Ta nghe điện chủ!”
Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, một chiếc nạp giới xuất hiện trong tay của Đại Thiên Tôn.
Đại Thiên Tôn hơi ngạc nhiên: “Đây là?
Diệp Huyền trầm giọng bảo: “Trong nạp giới có năm nghìn vạn thiên cực tinh cực phẩm, còn có một nghìn vạn viên thánh cực tinh. Ngoại trừ vậy ra, còn có cả một phần truyền thừa của Khổ Tu, bên trong có hai tiểu thế giới hoàn toàn mới, thế là đủ tài nguyên cho ngươi với mấy huynh đệ trong điện tu luyện rồi.”
Đại Thiên Tôn vô cùng sửng sốt: “Năm nghìn vạn viên thiên cực tinh cực phẩm? Một nghìn vạn viên thánh cực tinh?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đừng hỏi chuyện khác nữa! Bây giờ các các ngươi lập tức khởi hành đến Thần Đạo Quốc ngay đi!”
Đại Thiên Tôn hành lễ: “Tuân lệnh! Nhưng điện chủ thì sao?”
Diệp Huyền im lặng một lúc rồi đáp: “Đợi ta làm xong một chuyện sẽ đi tìm các ngươi!”
Đại Thiên Tôn hơi chần chừ, sau đó lại hành lễ, quay người rời đi.
Hết chương 3641.



Bạn cần đăng nhập để bình luận