Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1627: Bạch y nam tử

Thời gian tiếp theo Diệp Linh bắt đầu bế quan.

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi Giới Ngục tháp, hắn tìm được Thẩm Tinh Hà rồi cho hắn ta miếng phong ấn phù mà mình có được ở Vĩnh Sinh chi địa. Tấm phong ấn phù này chính là thứ mà lúc trước tiên tri dùng để phong ấn Dị Thú kinh, cấp bậc cực cao, còn cao hơn Thiên Địa phù !

Có điều hắn không nghiên cứu rõ.

Đối với phù văn đạo, hắn vẫn không tinh thông bằng đám người Thẩm Tinh Hà.

Diệp Huyền đi đến sau núi Phù Văn tông, nơi này rất yên tĩnh, cùng Tiểu Phạn chậm rãi đi dạo giữa núi.

Vì Tiểu Phạn không thích nơi đông người nên sau khi nàng đi tới Phù Văn tông liền chọn hậu sơn làm bạn với con chó nhỏ.

Có điều Diệp Huyền nhìn ra được nàng còn tương đối tò mò về nhân loại và sự vật chung quanh vì nàng sẽ thỉnh thoảng tiến vào Phù Văn tông đi dạo khắp nơi. Đương nhiên đi dạo nhiều nhất vẫn là phòng bếp của Phù Văn tông!

Diệp Huyền kéo tay Tiểu Phạn chậm rãi đi, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.

Kiếm đạo!

Trở thành người giống nữ tử váy trắng.

Vì chung quy vẫn là vật ngoài thân mà thôi.

Mà hiện tại nếu hắn muốn tiến thêm một bước thì chỉ có thể đạt tới Phàm kiếm trong truyền thuyết mà thôi!

Có thể nói dựa vào những thần trang này, toàn bộ Ngũ Duy đối với hắn mà nói có rất ít địch thủ.

Thứ này chỉ có thể dựa vào bản thân mình giác ngộ.

Hiện tại trang bị của hắn có thể nói là cường đại chưa từng có!

Làm thế nào mới có thể trở thành Phàm kiếm đây?

Nhưng đó không phải là những gì hắn thực sự muốn.

Thiên Tru kiếm và mấy thanh kiếm còn lại đều được cường hóa, hơn nữa lại có Tử Nhân kinh và Tử Vong kiếm, còn có Chúc Long giáp. Hiện tại, nhục thân của hắn đã mạnh đến mức cho dù là cường giả cấp bậc như Diệp Linh cũng không thể mảy may đả thương hắn chút nào.

Diệp Huyền hắn là một kiếm tu, kiếm đạo cường đại mới thật sự cường đại.

Rõ ràng nàng đang đói.

Ngoại vật có thể dùng nhưng không thể dựa vào. Thời khắc nào hắn cũng nhắc nhở mình như thế.

Diệp Huyền cười ha ha: “Được rồi, lập tức đi nấu cơm cho ngươi ăn ngay!”

Không phải Diệp Huyền chưa từng tìm hiểu nhưng một chút manh mối cũng không có!

Lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên dừng bước, nàng nhìn Diệp Huyền rồi tay phải nhẹ nhàng sờ bụng mình.

Nữ phu tử lắc đầu cười: “Một tòa đại trận có thể chấn nhiếp bọn họ sao?”

Nữ phu tử nói: “Ở bên hắn an toàn hơn.”

Nữ phu tử cười nói: “Hắn ta hy vọng nhất là ngăn cản trận hạo kiếp này, không phải sao?”

Trong sân, nữ phu tử ngồi đối diện với Trương Văn Tú.

Nữ phu tử cười nói: “Có gì tốt không?”

Vạn Duy thư viện.

Trương Văn Tú nói: “Ngươi muốn nói gì?”

Nữ phu tử lại hỏi: “Không còn gì nữa à?”

Trương Văn Tú nói: “Trọng tình nghĩa, không dùng âm mưu với người nhà.”

Trương Văn Tú nói: “Ngươi cho hắn thư ốc!”

Trương Văn Tú lắc đầu: “Tiên sinh cả đời này sống quá mệt mỏi.”

Nữ phu tử đột nhiên nói: “Ngươi cảm thấy Diệp Huyền như thế nào?”

Trương Văn Tú lạnh nhạt nói: “Da mặt dày, vận khí rất nghịch thiên.”

Trương Văn Tú nói: “Chúng ta có toà đại trận.”

Trương Văn Tú nói: “Bạch Á kỷ còn bị hủy diệt dưới Ngũ Duy kiếp, tiên sinh có thể ngăn cản được không?”

Nữ phu tử nhẹ giọng nói: “Khi tiên sinh còn sống thường nói thiên đạo vô thường, đại đạo vô tình, thế đạo gian nan... Hiện giờ xem ra tiên sinh biến mất chắc chắn có liên quan tới Ngũ Duy kiếp.”

Trương Văn Tú trầm mặc.

Nữ phu tử khẽ cười nói: “Không có gì.”

Trương Văn Tú trầm mặc.

Đúng lúc này, một bạch y nam tử đột nhiên xuất hiện ở trong sân.

Bạch y nam tử nhìn hai nữ tử một cái rồi cười nói: “Ta nói cho các ngươi biết, Diệp Huyền cũng không chỉ có da mặt dày mà hắn còn có một thứ người thường không có, đó chính là nghị lực và tâm tính cùng tinh thần không chịu thua. Từ xưa đến nay, nghị lực và tâm tính còn quan trọng hơn thiên phú.”

Nữ phu tử nhìn bạch y nam tử, nàng không hề hoang mang chút nào, khóe miệng mỉm cười: “Xem ra ngươi rất hiểu hắn!”

Bạch y nam tử gật đầu: “Đương nhiên phải hiểu rõ đối thủ của mình chứ, ngươi nói có đúng không?”

Nữ phu tử mỉm cười: “Thế thì ngươi thông minh hơn người Phệ Linh tộc nhiều. Ta có một điều tò mò hy vọng ngươi sẽ giải thích.”

Bạch y nam tử cười nói: “Lai lịch của ta sao?”

Nữ phu tử gật đầu: “Phải!”

Ầm ầm!

Nghe diệp Huyền nói, nữ phu tử không vội vàng lên tiếng nói: “Tế trận!”

Nếu vẫn không dùng thì đại trận có ý nghĩa gì?

Mặc dù tòa đại trận là con át chủ bài mà Vạn Duy thư viện để lại nhưng xem ra hiện tại Diệp Huyền có thể dùng rồi.

Thứ duy nhất chắc chắn có thể giết bạch y nam tử này chính là Trảm Nhân đại trận mà tiên tri để lại.

Cho dù hắn dốc hết toàn lực thêm Tiểu Phạn, nữ phu tử và Trương Văn Tú cũng không nắm chắc được.

Mà giờ phút này, không gian xung quanh đã bị Không Gian Đạo tắc cộng thêm Giới Ngục tháp trấn trụ. Không chỉ như thế, trên đỉnh đầu bạch y nam tử còn lặng lẽ xuất hiện một chữ “Tù” màu đỏ như máu.

Lục Đạo Chân Ngôn của Giới Ngục tháp.

Bạch y nam tử đột nhiên lắc đầu cười: “Ta vậy mà lại tính sai! Xem ra ngươi đã sớm biết ta sẽ nhằm vào hai người bọn họ!”

Diệp Huyền nhìn bạch y nam tử: “Ngươi bình tĩnh như vậy, chỗ dựa của ngươi là gì!”

Bạch y nam tử mỉm cười: “Thực lực!”

Diệp Huyền quay đầu nhìn nữ phu tử: “Sử dụng đại trận của các ngươi đi!”

Trảm Nhân đại trận!

Mặc dù Diệp Huyền thiết lập cục diện này chờ bạch y nam tử đến thế nhưng hắn không nắm chắc lắm.

Vì thực lực của bạch y nam tử này quá mạnh!

Giọng hắn ta vừa dứt, không gian bốn phía đột nhiên rung chuyển. Ngay sau đó, không gian trước mặt bạch y nam tử đột nhiên nứt ra. Ngay sau đó, Diệp Huyền dắt Tiểu Phạn đi ra.

Bạch y nam tử nhìn nữ phu tử: “Thật thông minh!”

Bạch y nam tử khẽ nhíu mày, lúc này nữ phu tử đột nhiên nói: “Thật ra đối với Diệp Huyền, ngươi cũng nói như vậy!”

Nữ phu tử cười nói: “Không phải tòa đại trận đó!”

Nói xong, hắn ta như nghĩ đến điều gì, nhìn nữ phu tử: “Chỗ dựa của ngươi là tòa đại trận đó sao? Có điều ta có thể nói cho ngươi biết, muốn tòa đại trận mở ra cần có thời gian, mà trong thời gian này ta có thể bắt hai người các ngươi!”

Bạch y nam tử lắc đầu: “Lai lịch của ta đến lúc các ngươi nên biết tự nhiên sẽ biết.”

Nàng vừa dứt lời, một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên từ Vạn Duy thư viện phóng lên trời.

Tiểu Phạn bất chợt xuất hiện trước mặt bạch y nam tử. Nàng không động thủ mà chỉ nhìn bạch y nam tử như vậy, nhưng chỉ cần bạch y nam tử động một chút thì nàng sẽ xuất kiếm!

Nhiệm vụ của nàng chính là ngăn cản hắn ta.

Mặc dù không giết được bạch y nam tử nhưng vẫn có thể giữ hắn ta lại.

Trên bầu trời Vạn Duy thư viện có một thanh đao hư ảo đột nhiên ngưng tụ. Sau khi thanh đao này xuất hiện, trong thiên địa rất yên tĩnh, không có một chút sóng dao động nào.

Mà sắc mặt của bạch y nam tử lại đột nhiên nặng nề: “Không hổ là kỳ tài số một thời đại này, đao đã đạt tới trình độ này rồi!”

Diệp Huyền nhìn bạch y nam tử, tay phải nắm chặt Thiên Tru kiếm, hắn ngẩng đầu nhìn thanh đao hư ảo kia. Thanh đao càng ngày càng rắn chắc, nó cứ lơ lửng trên bầu trời Vạn Duy thư viện như vậy, không có chút năng lượng dao động nào nhưng chính vì như thế mới là đáng sợ nhất.

Bạch y nam tử có thể chống đỡ được một đao này sao?

Đúng lúc này, nữ phu tử đột nhiên nói: “Giết!”

Nàng vừa dứt lời, thanh đao hư ảo đột nhiên rung lên dữ dội rồi hóa thành một đạo đao quang chém thẳng vào bạch y nam tử.

Thanh đao lặng lẽ xuyên qua bầu trời!

Xa xa, bạch y nam tử đột nhiên lắc đầu cười: “Nếu bản tôn sử dụng một đao này, có lẽ ta khó có thể chống đỡ, nhưng chỉ là để lại một trận pháp mà muốn giết chết ta sao? Thật ngây thơ!”

Vừa dứt lời, lòng bàn tay hắn ta mở ra, khẽ nói: “Chưởng Trung Thiên Địa!”

Ầm ầm!

Lúc này, trời đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, bốn phía phảng phất như có gì đó đang trôi qua.

Lúc này, giọng tầng thứ chín vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Chưởng Trung Thiên Địa, tên này hơi thú vị đấy. Chiêu này của hắn ta giống với Thân Hóa Thiên Địa của ta. Có điều chiêu của hắn so với chiêu trước kia của ta lợi hại hơn. Lấy tay hội tụ thiên địa lực, hắn ta đang dùng thiên địa đỡ một đao này, rất thú vị!”

Xa xa, bàn tay bạch y nam tử duỗi tới, trực tiếp đỡ một đao này!

Đao tới.

Ầm ầm!

Không gian trong phạm vi mấy vạn trượng hóa thành bột mịn, mà bạch y nam tử cũng lập tức bạo lui ra ngoài vạn trượng, hắn ta vừa dừng lại, cơ thể đã trở nên hư ảo rồi biến mất.

Thân thể biến mất nhưng linh hồn lại không biến mất!

Thấy được cảnh này, sắc mặt Diệp Huyền nhất thời trầm xuống.

Vẫn chưa giết được đối phương!

Sắc mặt nữ phu tử và Trương Văn Tú cũng có chút khó coi.

Các nàng thật không ngờ tòa đại trận mà tiên tri để lại lại không thể giết chết đối phương!

Lúc này, tầng thứ chín nói: “Rất bình thường, nếu tiên tri tự mình thi triển một đao này thì chắc chắn tên đó thần hồn câu diệt, nhưng chỉ là để lại một tòa đại trận thì rất khó giết chết. Xem ra tiên tri cũng thật không ngờ sẽ có dạng cường giả cấp bậc này xuất hiện ở thời đại này, nếu không, có thể hắn ta sẽ để lại thêm vài đao.”

Diệp Huyền hơi gật đầu: “Vậy để ta giải quyết hắn ta đi!”

Vừa dứt lời, lòng bàn tay hắn mở ra, Trấn Hồn kiếm xuất hiện trong tay, hắn cách không đâm thẳng một nhát vào linh hồn bạch y nam tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận