Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 854: Ta Để Các Ngươi Đi Rồi Sao?

Nam tử áo xanh nhìn về phía tổ sư Võ viện ở một bên, người sau khẽ gật đầu, nàng nhìn xuống An Lan Tú ở phía dưới, giờ phút này, An Lan Tú vẫn còn đang độ kiếp.

Tổ sư Võ viện đi đến bên cạnh An Lan Tú, nhìn An Lan Tú, nàng nói khẽ:

- Ngược lại đã khiến ta có chút ngoài ý muốn!

Nam tử áo xanh cười nói:

- Ta cũng thật bất ngờ!

Tổ sư Võ viện khẽ gật đầu:

- Chờ nàng một chút!

Nam tử áo xanh gật đầu:

- Ngày đó ngươi nói với ta, là ta hại Kiếm tông?

- Ta lưu lại phân thân này ở đây, là hi vọng một ngày nào đó sẽ trợ giúp Kiếm tông vượt qua Năm Chiều kiếp, lại không ngờ tới sẽ bị các ngươi lợi dụng như thế, các ngươi thật sự quá ưu tú.

Mục Phong Trần và Lý Huyền Phong lập tức chảy ròng mồ hôi lạnh.

Nam tử áo xanh lắc đầu nói:

Nam tử áo xanh nói khẽ:

Nam tử áo xanh lắc đầu:

- Ta xử lý một vài chuyện!

Mục Phong Trần vội vàng cung kính thi lễ:

- Năm đó ta có nói, Võ viện và Kiếm tông đời đời thân tình, các ngươi hẳn phải biết a?

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía đám người Mục Phong Trần cách đó không xa, đám người Mục Phong Trần vội vàng cung kính thi lễ!

Vẻ mặt Lý Huyền Phong lập tức tái nhợt.

Nói xong, hắn quay người nhìn về phía Diệp Huyền:

Nam tử áo xanh nhìn về phía Lý Huyền Phong:

- Có phải ngươi có lời gì muốn hỏi?

- Chúng ta biết sai rồi.

- Tùy các ngươi a!

Nam tử áo xanh cười nói:

- Rất nhiều nguyên nhân, dĩ nhiên, nguyên nhân lớn nhất, là bản thân ngươi!

Nam tử áo xanh gật đầu:

- Vì sao tháp này lại ở trên người ta?

Nam tử áo xanh lắc đầu.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Nam tử áo xanh nói khẽ:

- Vì sao?

Diệp Huyền hỏi lại:

Nam tử áo xanh nói:

- Có khả năng!

Diệp Huyền lại hỏi:

- Các ngươi đã đi Năm Chiều sao?

Diệp Huyền nhíu mày, không hiểu.

- Tháp này có khả năng nối thông Năm Chiều sao?

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó lại hỏi:

- Ta và nàng vẫn cảm thấy ngươi sẽ giống như chúng ta muốn, nhưng mà cũng không phải. Dĩ nhiên, hiện tại có một số việc dù có nói với ngươi cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, chờ ngươi đến tầng thứ chín của tháp này, ngươi sẽ hiểu rõ hết thảy.

- Ngươi có biết tại sao tháp này lại xuất hiện ở vùng vũ trụ này không?

Diệp Huyền lắc đầu.

Nam tử áo xanh nhìn về phía cuối chân trời:

- Nó chạy trốn tới đây!

Diệp Huyền: "..."

Nam tử áo xanh nói khẽ:

- Có người đang chơi một ván cờ rất lớn, muốn dùng chúng sinh này làm quân cờ!

Nói xong, khóe miệng hắn nổi lên một tia cười lạnh:

- Cả ba người chúng ta cũng muốn tính toán a!

Nam tử áo xanh gật đầu:

- Có người nói với ta huyết mạch của ta rất không đơn giản, phải nói là có chút không bình thường, tiền bối có biết là có vấn đề gì không?

Diệp Huyền nhìn thoáng qua nam tử áo xanh, lại hỏi:

- Vấn đề này, ta khó mà trả lời, đổi một câu khác đi!

Nam tử áo xanh cười cười:

- Tháp này là phụ thân ta để lại cho ta sao?

Hắn biết, nam tử trước mắt này hẳn là chủ nhân của một trong ba thanh kiếm trên đỉnh tháp!

Mà Giới Ngục tháp này, đúng là có khả năng nối thông vũ trụ Năm Chiều!

Nhưng mà, nó lại chạy trốn từ Năm Chiều tới đây!

Còn có, rốt cục người đánh cờ mà nam tử áo xanh nói tới là ai?

Diệp Huyền lắc đầu.

Thật sự quá nhiều nghi vấn!

Lúc này, nam tử áo xanh đột nhiên nói:

- Chớ có suy nghĩ nhiều, mọi chuyện bản thân cứ cố gắng tận lực là được.

Diệp Huyền nhìn về phía nam tử áo xanh:

Nhìn nam tử áo xanh trước mặt, trong lòng Diệp Huyền có một cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được!

Diệp Huyền: "..."

- Không biết, nếu biết được, ta đã sớm chém chết hắn!

Nam tử áo xanh nhìn về phía Diệp Huyền:

- Là người nào?

Diệp Huyền hỏi:

- Biết.

Diệp Huyền hỏi:

- Rốt cục huyết mạch của ta là huyết mạch gì?

Nam tử áo xanh do dự một chút, sau đó ngượng ngùng cười:

- Câu này cũng khó trả lời, ngươi lại đổi một câu khác!

Diệp Huyền cười khổ:

- Tiền bối có thể nói cho ta biết chuyện gì a?

Nam tử áo xanh đang muốn nói chuyện, lúc này, tổ sư Võ viện cách đó không xa đi tới, nàng đi đến bên cạnh nam tử áo xanh:

- Được rồi.

Nam tử áo xanh khẽ gật đầu, hắn quay người nhìn thoáng qua đám người Mục Phong Trần:

- Kiếm tông vi phạm ý chí của ta, đó là lựa chọn của các ngươi, từ giờ trở đi, Kiếm tông này của các ngươi không còn bất cứ quan hệ nào với ta. Không giết các ngươi, là xem mặt mũi đám huynh đệ của ta năm đó, bởi vì Kiếm tông nơi này là do bọn hắn lập nên, là tâm huyết của bọn hắn. Các ngươi tự giải quyết cho tốt!

Thanh âm vừa dứt, thân thể của hắn và tổ sư Võ viện dần dần mờ đi.

Cách đó không xa, đám cường giả Võ viện vội vàng cung kính thi lễ:

- Cung tiễn tổ sư!

Tổ sư Võ viện khẽ gật đầu, cuối cùng, nàng nhìn xuống An Lan Tú phía dưới:

- Cẩn thận nhớ kỹ lời ta nói.

An Lan Tú khẽ gật đầu.

Mà nam tử áo xanh lại nhìn về phía Diệp Huyền:

- Đoạn đường tiếp theo, tự mình đi!

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, nam tử áo xanh và tổ sư Võ viện đột nhiên ngẩng đầu, sau một khắc, hai người nhìn nhau, trong mắt đều mang theo một tia nghi hoặc.

Yên lặng một chớp mắt, nam tử áo xanh và tổ sư Võ viện đột nhiên phóng lên tận trời, gần như là trong nháy mắt, hai người đã trực tiếp xuyên qua vô số tinh vực, cuối cùng, hai người đứng ở một chỗ trong tinh không.

Ở trước mặt hai người không xa, có một khối mộ bia dài đến ngàn trượng đang lơ lửng.

Mộ bia một màu đen kịt, mà phía dưới tấm mộ bia kia, còn có một tên nam tử tóc dài đang đứng.

Nam tử tóc dài để thân trên trần trụi, hai mắt bị vải che, một tay chống đỡ mộ bia ngàn trượng, hắn chỉ đứng ở nơi đó, tựa như một tôn Chiến thần không thể chiến thắng!

Mà phía trên tấm mộ bia kia, có khắc một vài chữ lớn màu huyết hồng, bốn chữ lớn màu huyết hồng ở phía trước nhất lại càng dễ thấy: Giới Ngục, Diệp Huyền.

Bên cạnh nam tử áo xanh, tổ sư Võ viện nói khẽ:

- Đã tìm tới!

Nam tử áo xanh gật đầu:

- Cũng thật nhanh a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận