Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 602: Chủ Nhân Kiếm Trên Tháp?!

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi lòng núi, hắn tiến thẳng đến phương bắc.

Địa phương nữ tử váy trắng đã từng đi qua, tự nhiên hắn cũng rất hiếu kì. Dường như nghĩ đến chuyện gì, tâm thần Diệp Huyền chìm vào trong cơ thể, cười lạnh:

- Giản ác độc, lão tử lại biến nguy thành an, ngươi có tức hay không a?

Giản Tự Tại không có trả lời.

Diệp Huyền lại nói:

- Giản ác độc, ngươi hư hỏng như vậy, về sau sẽ gặp báo ứng!

Giản Tự Tại đột nhiên nói:

- Có bản lĩnh thì tiến đến đánh ta! Ngươi tiến đến a!

Hiện tại, hắn nhìn Giản Tự Tại này vô cùng khó chịu, nữ nhân này không giây không phút nào không muốn hại hắn a!

Diệp Huyền cũng không tiếp tục dây dưa với Giản Tự Tại, tốc độ của hắn tăng nhanh, trên đường đi, hắn gặp được một số di chỉ hoang phế, rõ ràng, tiểu thế giới này không chỉ có nhất tộc của nam tử cao lớn kia, còn có một số sinh linh khác.

Diệp Huyền cười hắc hắc:

Giản Tự Tại cũng không tiếp tục nói chuyện với Diệp Huyền, bởi vì nàng phát hiện, người này vô cùng tiện, trên miệng, nàng không chiếm được bất kỳ tiện nghi gì!

Giản Tự Tại lãnh đạm nói:

Rõ ràng, đây chính là tông môn kiếm tu mà nam tử cao lớn kia nói tới!

Diệp Huyền cười lạnh:

Đáng tiếc, dường như đều đã hết rồi!

- Ta cũng không tin đại đạo khí vận này sẽ một mực làm bạn với ngươi.

- Ta ngược lại sẽ không đi vào!

Thật sự là đánh không lại, bằng không, hắn nhất định sẽ đi vào đánh chết nữ nhân này!

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đi tới trước một tòa sơn môn, một bên sơn môn đã sụp đổ, trong cát đá sơn môn sập vỡ, Diệp Huyền nhìn thấy được một tấm bảng hiệu, trên tấm bảng, có khắc hai chữ: Kiếm Tông.

- Vận khí ta rất tốt, ta chọc ngươi tức chết a!

Kiếm Tông?

Cứ như vậy, ước chừng một lúc lâu sau, Diệp Huyền ngừng lại, ngoài mấy trăm trượng ở trước mặt hắn, có một thanh cự kiếm Kình Thiên lơ lửng giữa không trung, kiếm dài ít nhất trăm trượng, dựng ngược treo lơ lửng. Mà phía dưới thanh kiếm, là một tòa quảng trường thật lớn, phía trên quảng trường là một vùng phế tích!

Diệp Huyền đi tới, trên đường, hắn thấy được một số xương trắng, thoạt nhìn, đã chết từ rất lâu!

Diệp Huyền hơi ngẩn người, sau đó nói:

Diệp Huyền đang muốn đi vào nhìn kỹ, lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên:

Sắc mặt Diệp Huyền hơi đổi một chút:

Khẳng định là nơi này đã từng phát sinh một trận đại chiến thảm liệt!

Nói đến đây, Đại thần lầu hai có chút dừng lại, sau đó lại nói:

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó tiếp tục tiến lên, ở khắp nơi xung quanh hắn, còn có thật nhiều xương trắng, trên tay những bộ xương trắng này vẫn còn cầm kiếm, rõ ràng, trước khi chết vẫn đang chiến đấu.

- Đại thần lầu hai cũng chưa từng thấy qua?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Dị vật này có chút quỷ dị, không giống như yêu thú, tông môn này hẳn là đã bị những dị vật này tiêu diệt.

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, đột nhiên, hắn bước nhanh tới trước một khối đá vụn, bên cạnh khối đá vụn kia, có một cỗ thi thể, cỗ thi thể này cũng không phải thi thể nhân loại, mà giống như một loại yêu thú. Hình dạng giống như trùng, thân thể có chút khổng lồ, trên thân còn đang phát tán ra một cỗ khí tức quỷ dị.

- Không có khủng bố như vậy a?

Đại thần lầu hai cười lạnh:

- Không có khủng bố như vậy? Nếu không phải ngươi có Hỗn Độn Chi Khí trên thân, ngươi còn chưa tới gần nơi đây cũng đã chết rồi!

- Ngươi muốn chết sao?

- Thứ khí tán phát kia là thứ chí độc, nếu ngươi hút vào, cho dù không chết, thân thể cũng sẽ không chịu nổi!

Đại thần lầu hai trầm giọng nói:

- Vì sao lại nói như vậy?

Đại thần lầu hai nói:

- Không có! Nhưng mà, lầu bốn kia hẳn là đã gặp qua!

- Vì sao?

Diệp Huyền cực kỳ không hiểu.

- Bởi vì nàng có chút đặc thù!

Đại thần lầu hai nói:

- Nếu ngươi có thể tạo mối quan hệ với nàng, sẽ có chỗ tốt vô cùng lớn.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Ngươi cũng thấy đấy! Không phải là ta muốn đối địch với nàng, là nàng nhiều lần muốn hại chết ta! Tạo mối quan hệ với nàng? Ngược lại ta cũng không ôm hi vọng gì!

Đại thần lầu hai trầm mặc một lát, sau đó nói:

Diệp Huyền gật đầu.

- Lầu thứ ba?

Nói đến đây, nàng dừng một chút, lại nói:

- Tiểu Linh Nhi ở ngay lầu thứ nhất, nàng cũng không có cách nào chống cự vật này...

Đại thần lầu hai trầm giọng nói:

Khóe miệng Diệp Huyền khẽ co rút, nói hồi lâu cũng giống như không nói a!

Diệp Huyền nhìn về phía yêu thú quỷ dị trước mặt kia, trên thân yêu thú, còn tản ra những khí tức quỷ dị kia.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Đại thần lầu hai, ta có khả năng thu thập những khí tức này không?

Đại thần lầu hai nói:

- Ngươi không có đồ vật để chứa đựng, nếu thứ này nhiều hơn một chút, cả mảnh thiên địa này cũng có thể bị hủy đi, ngươi lấy thứ gì để giữ chứ?

Diệp Huyền nói:

- Giới Ngục tháp có thể chứ?

- Không thể!

- Ngày sau ngươi sẽ biết, hiện tại nói cho ngươi cũng không có ý nghĩa gì.

Đại thần lầu hai nói:

- Nàng có chút đặc thù nghĩa là thế nào?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Đó là chuyện của ngươi, ta chẳng qua là cho ra một đề nghị!

Đại thần lầu hai nói:

- Ngươi có khả năng thử xem, nhưng mà, trước tiên hãy dùng Hỗn Độn Chi Khí bảo vệ bản thân!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó thôi động Hỗn Độn Chi Khí, tiếp theo, hắn thận trọng thu cỗ thi thể của yêu thú quái dị kia vào tầng thứ ba của Giới Ngục tháp.

Món đồ chơi này về sau có thể sẽ có tác dụng lớn!

Diệp Huyền tiếp tục đi tới, đi ước chừng một khắc đồng hồ, hắn đột nhiên sửng sốt, sau đó ngừng lại.

Ở trước mặt hắn không xa, có tượng điêu khắc của một nam tử, nam tử cầm một thanh kiếm, mắt nhìn phía trước, trên bờ vai còn có một tiểu gia hỏa dựa vào đầu hắn...

Nhìn thấy này bức tượng điêu khắc, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Bởi vì tượng điêu khắc này và người truyền cho hắn kiếm kỹ rút kiếm lúc trước giống nhau như đúc!

Chẳng lẽ Kiếm Tông này là đối phương sáng lập?

Diệp Huyền đi đến trước bức tượng điêu khắc kia, dưới điêu khắc, có một hàng chữ, đáng tiếc, đã mơ hồ, nhìn không rõ là viết cái gì.

Đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên bay ra.

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi lại ngẩng đầu nhìn về phía tiểu gia hỏa trên bờ vai nam tử điêu khắc kia, nhìn tiểu gia hỏa kia, trong mắt Tiểu Linh Nhi có một tia tò mò.

- Làm sao vậy?

Diệp Huyền nhẹ giọng hỏi.

Tiểu Linh Nhi nhìn tiểu gia hỏa kia rất rất lâu, cuối cùng nàng nhếch miệng cười một tiếng, sau đó quay người về tới bên trong Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền đang muốn rời khỏi, mà lúc này, thanh kiếm ở giữa trên đỉnh tháp kia đột nhiên run rẩy.

Diệp Huyền dừng bước lại, hắn nhìn về phía bức tượng điêu khắc trước mặt kia, hắn biết, chủ nhân của tượng điêu khắc này, chính là chủ nhân của thanh kiếm trong tháp kia!

Diệp Huyền đột nhiên có chút hiếu kỳ, tò mò chủ nhân của một thanh kiếm khác, bởi vì chủ nhân của thanh kiếm ở giữa kia và thanh kiếm bên phải nhất hắn đều đã gặp, mà chủ nhân của chuôi kiếm bên trái nhất này sẽ là một người thế nào đây?

Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyền quay người rời đi.

Những người này, đều là tuyệt đỉnh kiếm tu, cường đại đến mức vượt ra khỏi phạm trù mà hắn nhận biết.

Hiện tại hắn hẳn là phải nghĩ xem làm thế nào để mạnh lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận