Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 596: Truyền Thừa!

Sờ khắp toàn thân...

Diệp Huyền sững sờ ngay tại chỗ rất lâu, cuối cùng, hắn nhìn về phía Viêm Già:

- Việc này hoàn toàn có thể do tiền bối làm thay, đúng không?

Viêm Già nhìn Diệp Huyền:

- Đúng là có thể, nhưng mà, Hỗn Độn Chi Khí này chính là thần vật, giao cho ta, ngươi yên tâm sao?

Diệp Huyền cười cười, hắn vung lên tay phải, sợi Hỗn Độn Chi Khí kia xuất hiện trước mặt Viêm Già, sau đó hắn quay người lui qua một bên.

Viêm Già nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì nữa, bắt đầu điều khiển Hỗn Độn Chi Khí giúp Việt Kỳ ôn dưỡng thân thể.

Một bên, Diệp Huyền lẳng lặng chờ đợi.

Nghe vậy, Diệp Huyền sầm mặt lại, hắn quay đầu nhìn về phía Viêm Già, người sau nói:

- Không nhớ ta sao?

Việt Kỳ nhìn về phía Diệp Huyền:

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Việt Kỳ, cười nói:

Trong mắt Việt Kỳ có chút mờ mịt, Diệp Huyền vội vàng nói:

Diệp Huyền cười nói:

Nhìn Việt Kỳ phía xa, Diệp Huyền nghĩ đến Thanh Thương giới, Thương Kiếm Tông...

Việt Kỳ nhìn Diệp Huyền, chân mày hơi nhăn lại:

- Việt sư tôn?

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, ước chừng hai ngày sau, Việt Kỳ đột nhiên mở mắt, Diệp Huyền cách đó không xa vội vàng đi tới.

- Thân thể và linh hồn của nàng vừa mới dung hợp, phương diện trí nhớ tạm thời vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, cho nàng một chút thời gian.

Lúc này, Việt Kỳ khẽ nhìn qua thân thể của bản thân, lúc phát hiện toàn thân mình không một mảnh vải, nàng càng nhíu chặt chân mày, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ngươi là?

- Ngươi cởi sao?

- Có một chút ấn tượng...

- Không có việc gì, về sau từ từ suy nghĩ.

- Ngược lại đều đã bị ngươi nhìn hết, không phải sao?

- Việt sư tôn, ngươi mặc vào một bộ y phục trước đi!

Viêm Già nói:

- Không không, là vị tiền bối bên cạnh này làm, cũng là nàng cứu được người!

- Ngươi bây giờ, thân thể và linh hồn vừa mới dung hợp, tạm thời vẫn vô phương khôi phục thực lực, chờ sau khi thân thể và linh hồn triệt để dung hợp, lại nghĩ đến chuyện khôi phục thực lực, hiểu chưa?

Diệp Huyền vội vàng khoát tay:

Diệp Huyền vội vàng lấy ra một bộ trường bào phủ thêm cho Việt Kỳ, hắn do dự một chút, sau đó nói:

- Cho ta một bộ y phục!

Việt Kỳ gật đầu, sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

Việt Kỳ nhìn về phía Viêm Già cách đó không xa, sau đó nàng đứng lên, này vừa đứng, Diệp Huyền đã vội vàng xoay người, nói:

- Ngươi có thể nhớ lại một chút gì đó, đúng không?

Việt Kỳ gật đầu.

Viêm Già khẽ gật đầu:

Việt Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Đa tạ.

Việt Kỳ khẽ thi lễ với Viêm Già:

Diệp Huyền: "..."

- Ngươi thật sự không nhớ ra ta sao?

Việt Kỳ nhìn hắn một cái, không nói gì.

Diệp Huyền cười khổ:

- Cũng không có chuyện gì, về sau từ từ suy nghĩ.

Nói xong, hắn nhìn về phía Viêm Già cách đó không xa:

- Tiền bối, ta muốn để nàng tạm thời lưu lại nơi này.

Việt Kỳ hiện tại, một chút thực lực cũng không có, nếu nàng theo chân hắn trở lại phía trên kia, là vô cùng nguy hiểm không thể nghi ngờ.

Viêm Già nói:

- Xem ý tứ của bản thân nàng.

Viêm Già hỏi:

- Ta không trách hắn.

Việt Kỳ nói khẽ:

- Hắn vô cùng quan tâm ngươi.

Viêm Già đột nhiên nói:

Trong điện.

Việt Kỳ yên lặng.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Thương Huyền sư thúc, còn có Cố sư thúc đều còn sống, về sau Thương Kiếm Tông sẽ càng ngày càng cường đại.

Việt Kỳ khẽ lắc đầu, sau đó nàng nói khẽ:

- Ngươi trở về đi!

Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó quay người rời đi, khi đi đến cửa đại điện, hắn đột nhiên dừng lại:

- Ngươi đang trách ta sao?

Việt Kỳ không nói gì.

Diệp Huyền chờ giây lát, không nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn rời đi đại điện.

- Hộ Giới minh đã bị diệt... Kiếm Huyền sư bá, còn có Tông chủ, mấy người chiến Thiết sư thúc... Đều đã ngã xuống.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Thương Kiếm Tông thế nào?

Việt Kỳ trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Hiện tại bên ngoài tương đối nguy hiểm, ngươi lưu ở nơi đây trước đi, sau đó chậm rãi khôi phục thực lực, được chứ?

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Việt Kỳ:

- Vậy vì sao không trực tiếp nói với hắn?

Việt Kỳ nói:

- Vừa rồi suy nghĩ nhiều chuyện, thất thần.

Viêm Già: "..."

Diệp Huyền vừa rời đi lòng đất, Đại trưởng lão đã nhanh chóng tìm được hắn:

- Lão đầu tiệm thợ rèn kia xảy ra chuyện.

Vân Thắng?

Diệp Huyền nhăn mày lại:

- Chuyện gì?

Đại trưởng lão trầm giọng nói:

- Lúc trước bên trong Đạo Nhất thành phát sinh đại chiến, tiệm thợ rèn bị hủy...

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Đây cũng là sự tình nội bộ Vân gia, ngươi sẽ không nhúng tay a?

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, nói:

- Dĩ nhiên sẽ không!

Đại trưởng lão nói khẽ:

- Bởi vì ngươi có món chí bảo kia, rất nhiều người phi thường ngấp nghé bảo vật đó, vậy nên ngươi chớ có tiếp tục lẫn vào vũng nước đục lần này.

Diệp Huyền gật đầu:

- Hiểu rõ!

Đại trưởng lão khẽ gật đầu:

- Ngươi có biết Độc Cô gia?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Chưa từng nghe thấy!

Đại trưởng lão nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền cười khổ:

- Thật sự chưa từng nghe qua.

Đại trưởng lão do dự một chút, sau đó nói:

- Đây là một đại tộc đến từ Thiên Vực... Tóm lại, trước khi viện trưởng trở về đây, ngươi tận lực đừng rời đi học viện.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Lại có người nhằm vào ta sao?

Đại trưởng lão nhìn hắn một cái:

- Ngươi a, hiện tại tận lực điệu thấp một chút đi!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Tại chỗ, Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó quay người biến mất ngay tại chỗ.

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đi tới bên trong Đạo Nhất thành, lúc hắn đi tới căn nhà tiệm thợ rèn kia lần nữa, tiệm thợ rèn kia đã tan nát rồi!

Xảy ra chuyện rồi!

Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống, hắn nhìn lướt qua bốn phía, đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chính là Vân Thắng kia!

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Vân Thắng giữ chặt hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Bên ngoài Đạo Nhất thành, Vân Thắng mang theo Diệp Huyền đi tới một chỗ trong núi sâu, một chỗ dưới thác nước, hai người vừa xuống đất, Vân Thắng đã trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Diệp Huyền biến sắc, bởi vì giờ khắc này hắn mới phát hiện, Vân Thắng bị trọng thương.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Tiền bối?

Vân Thắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ngươi muốn đúc khí?

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

- Đúng là có chút muốn.

Vân Thắng đột nhiên cả giận nói:

- Cái gì gọi là có chút muốn?

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Ý của ta là, đúc khí kiếm được tiền sao?

Vân Thắng cả giận nói:

- Nói nhảm, tại Thiên Vực, đúc khí sư chính là nghề nghiệp tôn quý nhất, cũng là nghề nghiệp giàu có nhất, ngươi nói có kiếm được tiền hay không?

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Muốn, ta vô cùng muốn trở thành một tên đúc khí sư, thật!

Vân Thắng thấp giọng thở dài, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, trong mắt có chút phức tạp.

Diệp Huyền nói:

- Tiền bối dưỡng thương trước đi!

Vân Thắng lắc đầu:

- Ta không có nhiều thời gian như vậy!

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Vân Thắng đột nhiên nhìn về phía hắn, sau đó lấy ra một viên hắc ấn đặt vào trước mặt hắn:

- Bên trong ấn này, là truyền thừa đúc khí thuật của Vân gia ta, cùng với một kiện chí bảo của Vân gia ta ở trong đó, hiện tại, cho ngươi.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Tiền bối, người đây là ý gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận