Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1584: Ngươi cứ đợi đấy cho ta

Sắc mặt Diệp Huyền nghiêm nghị vô cùng, hắn biết mức độ kiên cố của không gian nơi đây. Ấy thế mà sức mạnh của con quái điểu này có thể dễ dàng phá vỡ nó!

Mấy con thượng cổ dị thú này kinh khủng quá!

Trước mặt Diệp Huyền, tiểu nữ hài bỗng nhiên bước lên phía trước. Nàng chầm chậm nhắm hai mắt lại, thanh kiếm trong tay đâm thẳng về phía trước.

Ầm!

Không gian xung quanh rung chuyển kịch liệt, sức mạnh mà con quái điểu phóng ra trực tiếp hóa thành hư vô.

Đúng lúc đó, một hồng y nữ tử bỗng xuất hiện ở phía chân trời.

Con quái điểu không còn ra tay nữa mà đậu trên vai hồng y nữ tử. Có điều ánh mắt của nó thì vẫn dính chặt lên người tiểu nữ hài.

Trên không trung, hồng y nữ tử nhìn chằm chằm tiểu nữ hài: “Thiên Mạch giả, nếu như ngươi bảo vệ hắn thì ngươi sẽ là kẻ địch của tất cả dị thú!”

Diệp Huyền liếc nhìn Dị Thú Kinh: “Chúng ta một đấu một đi?”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Không sao đâu, cứ tin ta!”

Diệp Huyền bước đến bên cạnh tiểu nữ hài, liếc nhìn hồng y nữ tử: “Dị Thú kinh, nói thật lòng thì ta và ngươi không thù không oán, ta không muốn cá chết lưới rách với ngươi đâu!”

Diệp Huyền bước về phía hồng y nữ tử. Lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên kéo tay áo hắn lại.

Nàng thực sự phải e dè trước chiêu này của tiểu nữ hài!

Dứt lời, Diệp Huyền bèn xòe bàn tay ra, Giới Ngục tháp bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Tiểu nữ hài liếc nhìn hồng y nữ tử, nàng bỗng nắm chặt lấy thanh kiếm và quét ngang qua cổ mình…

Nói đoạn, hắn bèn xuất hiện ở phía không xa, ngay trước mặt Dị Thú Kinh.

Hình như hồng y nữ tử nhớ ra điều gì đó, nàng bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Huyền: “Nhân loại, ngươi chỉ biết trốn sau lưng tiểu nữu hài đó thôi sao?”

Thấy tiểu nữ hài quét kiếm qua cổ mình, mí mắt hồng y nữ tử bèn co giật, ánh mắt toát lên vẻ kiêng kị.

Dị Thú Kinh híp mắt lại: “Ngươi chắc chứ?”

Nói đoạn, Không Gian Đạo tắc, Mộng Chi Đạo tắc và Đại Địa Đạo tắc của Diệp Huyền bỗng nhiên trở lại vị trí cũ của nó. Liên Thiển cũng phải trở lại tầng lầu của nàng.

Hồng y nữ tử nhếch miệng cười: “Cá chết lưới rách ư? Ngươi mà cũng xứng sao?”

Bốn loại Đạo tắc cộng thêm Giới Ngục tháp đã khôi phục!

Diệp Huyền nhìn Dị Thú Kinh và nói: “Ta vốn là một người thiện lương, nhưng khổ nỗi ngươi lại không chịu. Nếu đã vậy thì lão tử sẽ cho ngươi xong đời!”

Diệp Huyền bỗng hét lên: “Đạo Tắc Quy Vị!”

Chỉ trong chốc lát, không gian xung quanh lập tức vỡ nát.

Đạo tắc quy vị, Giới Ngục tháp trong tay Diệp Huyền đột nhiên rung chuyển, một luồng sức mạnh bỗng nhiên cuồn cuộn khắp bốn phía.

Dị Thú kinh nhìn Diệp Huyền: “Cái tháp này của ngươi thú vị đấy!”

Nếu như có thêm bốn loại Đạo tắc thì uy lực của nó sẽ còn mạnh hơn!

Ở phía xa, Dị Thú kinh híp hai mắt lại, đánh một chưởng: “Thiên Địa Quy Nguyên!”

Sau khi Giới Ngục tháp khôi phục, mặc dù không có đầy đủ Đạo tắc nhưng thực lực của nó không hề yếu đi, ít nhất cũng phải bằng thực lực của mấy người Diệp Linh.

Uỳnh uỳnh!

Không gian xung quanh Dị Thú kinh bắt đầu trở nên mờ ảo. Một luồng sức mạnh trào lên từ không gian đó. Mà lúc này, bốn đường ánh sáng kia cũng đã ập tới.

Rầm!

Còn về mạnh đến cỡ nào thì hắn không biết, bởi lẽ hắn chưa từng thử!

Nói đoạn, nàng khẽ siết chặt tay phải. Chỉ trong chớp mắt, không gian xung quanh cuộn trào như thủy triều, trông đáng sợ vô cùng.

Ở phía xa xa, ánh mắt Diệp Huyền ánh lên vẻ dữ tợn: “Tiểu tháp, ngươi tẩn chết nàng ta cho ta!”

Dứt lời, huyền khí trong cơ thể hắn điên cuồng truyền vào tiểu tháp. Lúc này, tiểu tháp bỗng rung chuyển, bốn đường ánh sáng với bốn màu sắc khác nhau bay ra khỏi Giới Ngục tháp.

Răng rắc!

Bởi lẽ nàng cảm nhận được nguy hiểm.

Ở phía xa xa, Dị Thú Kinh nhìn chằm chằm Giới Ngục tháp trong tay hắn. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt nàng nghiêm nghị vô cùng.

Giới Ngục tháp vẫn đang rung chuyển không ngừng, bốn luồng sức mạnh đang điên cuồng ngưng tụ bên trong Giới Ngục tháp. Có điều, mặt của Diệp Huyền đã tái nhợt đi rất nhiều.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sức mạnh mà Dị Thú kinh phóng ra đã bị bốn đường ánh sáng đánh tan. Dị Thú kinh lùi về phía sau cả ngàn trượng, còn bốn đường ánh sáng thì không hề biến mất. Chúng bay vụt về phía đường chân trời với một tốc độ cực nhanh, không gian mà chúng đi qua trực tiếp trở thành hư vô.

Trên không trung, Dị Thú kinh liếc nhìn tay của mình. Tay phải của nàng đã trở nên hư ảo, không những tay mà lúc này cả người nàng cũng bắt đầu trở nên hư ảo!

Đòn tấn công ban nãy đã đả thương bản nguyên của nàng!

Dị Thú kinh nhìn Diệp Huyền: “Đây là tháp gì!”

Giới Ngục tháp bỗng rung chuyển kịch liệt, một luồng sức mạnh khác lại ngưng tụ trong nó.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Dị Thú kinh lập tức thay đổi, nàng trừng mắt với Diệp Huyền: “Ngươi cứ đợi đấy cho ta!”

Nói đoạn, nàng bèn quay người đưa theo con quái điểu kia biến mất ở phía đường chân trời.

Nàng không hề sợ Diệp Huyền, mặc dù đòn tấn công ban nãy đã đả thương nàng nghiêm trọng nhưng nàng vẫn có thể đánh!

Người nàng thực sự sợ là tiểu nữ hài phía sau hắn. Nếu lúc này tiểu nữ hài kia liên thủ với Diệp Huyền thì nàng nguy to!

Nếu là trước kia thì nàng còn có thể ra lệnh cho tất cả dị thú nơi đây.

Nhưng hiện giờ đã có một vài dị thú không còn nghe lời nàng nữa.

Bởi vì nàng yếu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận