Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 931: Không Học Thức, Thật Đáng Sợ!

A Việt lại nói:

- Hiện tại, ngươi có khả năng bắt đầu từ việc gây dựng lại không gian, chính là chưởng khống những đường cong không gian này, gây dựng lại chúng nó.

Diệp Huyền vội hỏi:

- Gây dựng lại không gian? Có thể làm được gì?

A Việt lật ra cổ thư, ngâm cứu một hồi lâu, sau đó nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Cắt chém không gian!

Thanh âm vừa dứt, nàng nhìn qua ngoài trăm trượng phía bên phải, nơi đó có một cây cổ thụ, nàng mở ra lòng bàn tay, trong chốc lát ——

Xuy!

- Có khả năng cho ta nhìn một chút không?

Chữ viết trong sách cổ, hắn chưa từng thấy qua!

- Làm sao để gây dựng lại không gian?

Không hiểu được!

- Gây dựng lại không gian, cắt chém không gian, truyền tống không gian. Nếu như ngươi nắm giữ được ba loại này, ngươi có khả năng dễ dàng xóa đi một người từ mảnh không gian này! Bây giờ ngươi có khả năng bắt đầu từ gây dựng lại không gian!

A Việt lãnh đạm nói:

Trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Huyền, không gian nơi cây cổ thụ kia đột nhiên tầng tầng vặn vẹo biến hình, cùng lúc đó, cây cổ thụ kia trực tiếp lặng yên đứt thành vô số đoạn, cuối cùng biến mất thật quỷ dị!

Diệp Huyền ngượng ngập cười cười, sau đó trả cổ thư lại cho A Việt, sau đó hỏi:

Diệp Huyền hỏi:

A Việt nhìn về phía Diệp Huyền:

A Việt cũng rất hào phóng, đưa cổ thư cho Diệp Huyền, Diệp Huyền mở ra xem, một mặt mộng bức.

Diệp Huyền "A" một tiếng, sau đó nói:

A Việt lại nhìn cổ thư trong tay, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Chủ nhân của ngươi còn viết ra sách gì khác không?

- Đây là sách gì a? Do ai viết?

- Không gian lý luận, do chủ nhân trước viết.

- Đường cong không gian, không nhìn thấy được, nhưng có thể cảm nhận được, dùng ý niệm dung nhập không gian, cảm thụ đường cong không gian...

- Không nên lãng phí thời gian! Mau học đi! Để ta dạy ngươi!

Tần gia là tộc phụ thuộc của Đường tộc, nhưng lại phản bội Đường tộc, theo lý mà nói, khẳng định là Tần gia này sẽ sớm biến mất khỏi thế gian, nhưng mà khiến người khác ngạc nhiên chính là Tần gia này vẫn còn sống rất tốt!

- Chủ nhân viết ra rất rất nhiều sách, trong đó còn có một bản gọi là gì mà... A, nhớ ra rồi! Gọi là "Vũ Trụ Luận", Đại tỷ đặc biệt ưa thích quyển sách này.

Một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp nghiền ép về phía Tần gia ở phía dưới.

A Việt nói:

- Nếu Đường tộc trưởng đã tới, ngại gì không xuống đây ngồi một chút?

Lúc này, Tần Trọng Tần gia xuất hiện ở trong sân, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đường Diêm, cười nói:

Ngay lúc cỗ lực lượng kia rơi xuống Tần gia, lại vô thanh vô tức biến mất!

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

Một ngày này, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trên vùng trời Tần gia.

Người này, chính là tộc trưởng Đường tộc Đường Diêm.

Đường Diêm nhìn xuống Tần gia phía dưới, không nói nhảm bất kỳ lời gì, hắn vỗ xuống một chưởng.

Nói xong, nàng nhìn về phía cổ thư trong tay:

Nam Hoang giới, Tần gia.

...

Diệp Huyền không suy nghĩ nhiều, vội vàng làm theo.

Đường Diêm nhìn thoáng qua Tần Trọng, quay người rời đi.

Trong sân, Tần Trọng thu hồi ánh mắt, yên lặng không nói, hồi lâu sau, hắn quay người rời đi.

...

Đông Hoang giới.

Đông Hoang giới cũng thuộc về hỗn độn vũ trụ, nhưng mà địa phương này đã sắp bị người của ba hoang giới khác quên lãng.

Bởi vì đã hơn ngàn năm người Đông Hoang giới chưa đặt chân đến Táng Thần Nguyên.

Táng Thần Nguyên, vạn dặm là đất chết, bầu trời một mực là màu u ám, linh khí mỏng manh, đừng nói người, cả con kiến cũng không có!

Hơn nữa, ở chính giữa Táng Thần Nguyên, nơi đó dựng thẳng một cây cột sắt dài đến mấy chục trượng, phía trên cột sắt, treo một nam tử trung niên.

Nam tử trung niên cứ bị treo ở trên cột sắt như vậy, tóc dài che mặt, nhìn không rõ tướng mạo.

Một sợi kiếm quang chém xuống từ trên không.

Xuy!

Nhìn thấy trăm vạn đại quân kia vọt tới, vùng trời phía trên toà tiểu tháp màu đen kia, nữ tử váy trắng mặt không biểu tình, chém xuống một kiếm.

Thanh âm vừa dứt, trăm vạn đại quân nhất tề xông lên...

- Hắn chính là vết xe đổ của các hạ! Giết!

Bên phải, nam tử trung niên kia nhìn nữ tử váy trắng, mặt không biểu tình, tay hắn cầm trường thương chỉ chỉ Cổ Đạp Thiên bị treo ở trên cột sắt cách đó không xa:

- Không hẳn là vậy!

Tiểu nữ hài mặt không biểu tình, yên lặng đợi đoạn sau.

Lão giả chỉ chỉ nơi xa, nơi đó có một vết rách sâu không thấy đáy, vết rách này vượt ngang toàn bộ Táng Thần Nguyên, chỗ vết rách, bóng loáng như gương, tựa như là bị lợi kiếm cắt ra.

Lão giả mở ra lòng bàn tay, một quả cầu thủy tinh xuất hiện trong tay hắn, sau một khắc, quả cầu thủy tinh bộc phát ra một đạo ánh sáng màu lam sáng chói, rất nhanh, phía chân trời xuất hiện một màn nước, bên trong màn nước kia, chính là Táng Thần Nguyên.

Bên phải, là một tên nam tử trung niên thân mặc khôi giáp màu tím, nam tử trung niên cầm trong tay trường thương, ánh mắt thâm thúy như vũ trụ mênh mông, mà sau lưng hắn, là trăm vạn đại quân Thần Quốc!

Mà phía trước trăm vạn đại quân này, có một tòa tiểu tháp màu đen đang lơ lửng, mà phía trên tiểu tháp này, có một nữ tử váy trắng đứng đấy.

Nữ tử váy trắng cầm trong tay một thanh kiếm, tay phải của nàng nhẹ nhàng vạch xuống mặt đất một cái, trong chốc lát, mặt đất trực tiếp xuất hiện một vết kiếm dài không thấy cuối.

Nữ tử váy trắng cầm kiếm chỉ chỉ vết kiếm kia:

- Kẻ vượt giới, chết!

Sau lưng, lão giả khẽ thi lễ:

- Người này chính là Cổ Đạp Thiên ngăn cản Thần Quốc ta tây tiến năm đó đấy sao?

Tiểu nữ hài đi đến dưới cây cột, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cột sắt dài kia, nói khẽ:

Bên hông tiểu nữ hài có đeo một thanh trường kiếm mang vỏ, mày ngài như kiếm, ánh mắt thanh lãnh, trong dung nhan tuyệt thế kia, mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ.

Tiểu nữ hài mặc một bộ cẩm y dài thuần một màu trắng đơn giản, khuôn mặt như vẽ, mặc dù tuổi tác còn hơi nhỏ, nhưng đã có đường nét nghiêng nước nghiêng thành!

Đúng lúc này, một tiểu nữ hài ước chừng mười sáu tuổi dẫn theo một lão giả chậm rãi đi tới.

Trăm vạn đại quân còn chưa kịp phản ứng đã đồng loạt rơi đầu xuống đất, chỉnh tề như một.

Gần như là trong chớp mắt, trên mặt đất nhiều thêm trăm vạn bộ thi thể!

Một kiếm trăm vạn thi!

Mà giờ phút này, nam tử trung niên dẫn đầu Thần Quốc kia đã mất đi thân thể, chỉ còn lại linh hồn, không chỉ như thế, linh hồn hắn còn đang ngày càng hư ảo!

Nam tử trung niên có chút mờ mịt nhìn nữ tử váy trắng:

- Ngươi là thần sao?

Khóe miệng nữ tử váy trắng hơi nhấc lên:

- Thần có thể tiếp một kiếm của ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận