Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 609: Sư Phụ, Chúng Ta Đi!

Nghe vậy, Đại trưởng lão cau lại chân mày, đầu óc Độc Cô gia này có bệnh hay sao?

Diệp Huyền là một thiên tài như vậy, nếu có thể lưu lại trong tộc, bồi dưỡng thật tốt, nhất định ngày sau sẽ là siêu cấp cường giả một phương.

Mà Độc Cô gia này lại muốn dồn hắn vào tử địa!

Trước mặt lão giả cẩm bào, Diệp Huyền cười nói:

- Kỳ thật, ngươi rất rõ ràng, ta trở về với ngươi, chỉ có một con đường chết, hoặc là nói, sống còn không bằng chết! Đúng không?

Lão giả cẩm bào lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Ta hiểu rõ ý tứ của ngươi!

Nói xong, hắn đứng lên:

Kiếm trong tay Diệp Huyền là Tiên Linh kiếm, mà một kiếm này, là Nhất Kiếm Định Sinh Tử kết hợp với kỹ thuật rút kiếm kia!

Mà giờ khắc này, đã chậm rồi!

- Hai huynh muội ngươi, một người cũng chạy không thoát! Ta...

Mà tất cả mọi người cũng không nghĩ tới Diệp Huyền lại đột nhiên ra tay, đặc biệt là lão giả cẩm bào kia, bởi vậy, lúc Diệp Huyền chém xuống một kiếm này, hắn mới phản ứng được.

- Thế nào, còn muốn đụng đến muội muội ta sao?

Oanh!

- Cẩn thận nhìn đi, Đạo Nhất học viện không gánh nổi hai huynh muội ngươi!

Bởi vậy, hắn chỉ có thể theo bản năng vung lên tay phải, muốn ngăn lại một kiếm này của Diệp Huyền.

Lão giả cẩm bào cười lạnh:

Mà đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên đứng lên, hắn nhếch miệng cười một tiếng:

Một kiếm rút ra, toàn bộ quán trà trực tiếp nổ tung, không chỉ quán trà, ngay cả không gian bốn phía đều trực tiếp bị đánh nứt ra ngay thời khắc này.

Bóng người này, chính là lão giả cẩm bào kia.

Đúng lúc này, Diệp Huyền ở trước mặt hắn đột nhiên rút kiếm chém ra một trảm.

Trăm trượng ngoài xa, lão giả cẩm bào vừa dừng lại, thân thể của hắn trực tiếp nứt toác ra, cùng lúc đó, đại địa dưới chân hắn cũng nổ tung ngay thời khắc này.

Kiếm của Diệp Huyền chém xuống.

Một bóng người trực tiếp bay ra ngoài, vừa bay, bay xa trọn vẹn trăm trượng, mà phòng ốc những nơi bóng người này đi qua trực tiếp tầng tầng nổ tung.

Không chỉ có lão giả cẩm bào, ngay cả Đại trưởng lão ở một bên cũng sợ ngây người.

Đây là loại yêu nghiệt gì?

Lúc này, Diệp Huyền dẫn theo kiếm đi đến phía lão giả cẩm bào, sắc mặt hắn mang theo nét cười, chẳng qua là nụ cười này thật sự có chút làm người ta sợ hãi.

Một kiếm!

Đối với Diệp Huyền hắn mà nói, muội muội vĩnh viễn là vảy ngược của hắn!

Lão giả cẩm bào nhìn thoáng qua linh hồn của bản thân, trong lòng cực kỳ chấn động, hắn thế mà lại bị một thiếu niên một kiếm hủy diệt thân thể!

- Diệp Huyền, ngươi muốn chết à, ngươi...

Lão già đã là linh hồn thể nhìn chằm chằm vào đao, thần sắc hắn vô cùng dữ tợn:

Người nào đụng, người đấy chết!

Đối phương chỉ dùng một kiếm lại có thể phá hủy thân thể của hắn!

Dần dần, nụ cười này của hắn trở nên có chút dữ tợn, hắn rút kiếm chỉ vào lão giả cẩm bào:

- Gì mà Độc Cô gia hay không Độc Cô gia, dám đánh chủ ý vào muội muội ta, hiện tại lão tử nói cho các ngươi biết, lão tử và các ngươi tuyệt không đội trời chung!

Nói xong, hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Lão giả cẩm bào nhìn Diệp Huyền phía xa, trong lòng giống như sóng triều đang quay cuồng.

Nhưng mà, lại không thể đỡ nổi một kiếm này của Diệp Huyền?

Phải biết, lão giả cẩm bào phía đối diện kia chính là tồn tại cùng một cấp bậc với hắn đấy a!

Hắn biết chiến lực của Diệp Huyền cực cường, ngay cả cường giả Nguyên Cảnh cũng có thể đánh bại dễ dàng, thế nhưng, hắn không nghĩ tới, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, thực lực của Diệp Huyền vậy mà đã tăng cường đến trình độ này!

Nói đến đây, Diệp Huyền ở đằng xa đã lao về phía hắn!

Lão già áo gấm biến sắc, nhưng lão cũng nhanh chóng trấn định lại. Cùng lúc đó, hai tay hắn vẫy một cái, một luồng linh hồn lực cường đại bao phủ về phía Diệp Huyền.

Ngay lúc này, Diệp Huyền xuất kiếm đâm ra!

Một kiếm này đâm ra, luồng linh hồn lực kia trực tiếp biến mất không còn tăm hơi!

Cùng lúc đó, thanh kiếm này dễ dàng cắm giữa chân mày của lão già áo gấm.

Nhất Kiếm Định Hồn!

Có thể nói chiêu kiếm này của Diệp Huyền trời sinh khắc chế các loại linh hồn!

Toàn trường tĩnh lặng trở lại!

Linh hồn của lão già áo gấm tiêu tan với tốc độ cực nhanh, hắn hoảng sợ nhìn Diệp Huyền:

Nói xong hắn khom người thi lễ với đại trưởng lão:

- Sau khi ta rời khỏi Đạo Nhất học viện sẽ thu hút hỏa lực, sau này Độc Cô gia sẽ không tới gây sự với nàng nữa.

Diệp Huyền gật đầu:

- Nàng đi theo viện trưởng, không biết ở đâu!

Đại trưởng lão trầm giọng nói:

- Đại trưởng lão, muội muội ta thế nào rồi?

Diệp Huyền nói nhỏ:

- Đại trưởng lão, ta muốn rời khỏi Đạo Nhất học viện!

Đại trưởng lão trầm giọng nói:

- Chúng ta có thể chịu được!

Diệp Huyền cười khổ:

- Không cần vì một mình ta mà liên lụy tới toàn bộ Đạo Nhất học viện! Hơn nữa trên người ta có trọng bảo, không chỉ Độc Cô gia, sẽ có rất nhiều người tới tìm ta gây sự. Ta ở đây, Đạo Nhất học viện vĩnh viễn không thể bình an!

Đại trưởng lão im lặng.

Vì đúng như Diệp Huyền nói, chỉ cần Diệp Huyền còn ở đây, Đạo Nhất học viện sẽ không yên bình. Nếu vẫn còn trong thời Mục Đạo Nhất, có lẽ Đạo Nhất học viện còn có thể giữ được Diệp Huyền, thế nhưng hiện giờ, bình tĩnh xem xét lại, Đạo Nhất học viện không gánh nổi Diệp Huyền!

Lúc này, Diệp Huyền lại nói:

Cách đó không xa, đại trưởng lão nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Hai người áo đen đã nằm trên mặt đất!

Một khắc đồng hồ sau.

Nhưng ngay lúc này, Diệp Huyền trực tiếp biến mất tại chỗ.

Diệp Huyền không trả lời lão già áo gấm, hắn quay sang nhìn hai người áo đen khác. Hai người kia biến sắc, quay người định bỏ chạy.

- Sao... sao ngươi lại mạnh như vậy...

- Thời gian vừa qua đã được học viện chiếu cố, Diệp Huyền xin cảm tạ. Đại trưởng lão, sau này chúng ta còn gặp lại!

Nói xong hắn quay người rời khỏi.

- Ngươi định đi đâu?

Đột nhiên, đại trưởng lão hỏi.

Diệp Huyền dừng bước.

- Đại trưởng lão, người của Vân gia dẫn Vân Thắng tiền bối về Thiên vực à?

Đại trưởng lão lắc đầu:

- Không phải! Bọn họ còn ở trong Đạo Nhất thành, muốn Đạo Nhất học viện ta giao ngươi ra.

Diệp Huyền gật nhẹ đầu:

- Sau khi đại trưởng lão trở về xin hãy tuyên bố với bên ngoài, nói Diệp Huyền ta đã không còn là học sinh của Đạo Nhất học viện nữa.

Nói xong, hắn biến mất ở cuối chân trời.

Đại trưởng lão đứng tại chỗ hạ giọng thở dài, thật ra hắn vẫn muốn giữ Diệp Huyền lại.

Bởi vì Diệp Huyền thể hiện thực lực thật sự quá kinh khủng!

Kinh khủng tới mức khiến hắn tim đập chân run!

Thiên tài như vậy, có lẽ có thể dẫn dắt Đạo Nhất học viện tái hiện vinh quang năm xưa... Nhưng hắn biết rõ, Đạo Nhất không chờ nổi đến ngày đó, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.

Một lát sau, đại trưởng lão lắc đầu thở dài, quay người đi khỏi.

. . .

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi Đạo Nhất học viện, hắn đi tới trong Đạo Nhất thành.

Diệp Huyền đi tới một quán rượu, trước khi hắn vào quán rượu, một lão già xuất hiện trước mặt hắn.

Trước ngực trái lão già có một chữ ‘Vân’ nho nhỏ.

Vân gia!

Lão già nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cười lạnh:

- Hạng người như ngươi mà cũng xứng được truyền thừa đúc khí thuật của Vân gia ta? Ta...

Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém tới.

Viu!

Không chút dấu hiệu nào, đầu của lão già bay thẳng ra ngoài.

Trực tiếp giết chết!

Diệp Huyền đi vào trong quán rượu. Trong quán rượu, hắn gặp được Vân Thắng, toàn thân Vân Thắng bị xích đen không biết tên trói chặt, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt.

Vân Thắng nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền chém kiếm tới, đống xích sắt trực tiếp vỡ vụn.

Diệp Huyền đi tới trước mặt Vân Thắng, nói khẽ:

- Sư phụ, chúng ta đi thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận