Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3567. Ta kiêu ngạo à?



Chương 3567. Ta kiêu ngạo à?




Nghe tiểu tháp nói vậy, mặt Diệp Huyền lập tức tối sầm lại.
Mẹ kiếp, đúng là có khả năng này thật!
Đúng lúc ấy, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau Diệp Huyền: “Diệp công tử!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn, cách đó vài trăm trượng, không gian đột nhiên nứt ra. Ngay sau đó, một nam tử trung niên bước ra!
Là Diêu Quân của Thời Không Thần Điện!
Trông thấy Diêu Quân, Diệp Huyền hơi sững sờ, hắn thấy hơi bất ngờ: “Quân lão!”
Diêu Quân liếc nhìn xung quanh, sau đó trầm giọng nói: “Diệp công tử, giờ tất cả các cường giả của Thời Không Thần Điện đều đang tìm ngươi, tốt nhất là ngươi nên mau chóng rời đi!”
Diệp Huyền nhìn đối phương và mỉm cười: “Tại sao ngươi lại giúp ta?”
Diêu Quân cười khổ: “Diệp công tử, ngươi đừng hỏi nhiều như vậy! Cùng lắm nửa khắc nữa Thời Không Thần Điện sẽ phát hiện ra ngươi, tới khi ấy bọn họ…”
Nói đến đây, vẻ mặt hắn ta bèn thay đổi: “Tới rồi! Bọn họ tới rồi! Diệp công tử, ngươi bào trọng nhé!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người và biến mất.
Diêu Quân vừa rời đi thì không gian phía bên phải cách Diệp Huyền khoảng trăm trượng đột nhiên nứt vỡ. Ngay sau đó, một nam tử trung niên bước ra!
Người tới chính là Tư Thiên, điện chủ của Thời Không Thần Điện!
Trông thấy Diệp Huyền, ánh mắt Tư Thiên lóe lên sát ý: “Diệp Huyền! Tìm ngươi vất vả quá đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tư Thiên điện chủ, thanh kiếm của ta ổn chứ?”
Nghe vậy, vẻ mặt Tư Thiên lập tức trở nên dữ tợn: “Diệp Huyền! Ngươi dám lừa ta! Ngươi đi chết cho lão tử!”
Nói đoạn, hắn ta đang định ra tay thì lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ném tháp ra.
Ra tay trước để chiếm ưu thế!
Thấy Diệp Huyền ném tháp ra, vẻ mặt Tư Thiên bèn thay đổi. Hắn ta không phòng ngự, mà bước lên phía trước một bước, sau đó đánh một quyền!
Một quyền này sử dụng hết sức lực, bởi lẽ hắn ta không dám coi thường Diệp Huyền, hơn nữa hắn ta còn cảm nhận được nguy hiểm!
Một quyền này khiến cả tinh không sôi trào, sau đó sụp đổ!
Mà khi Diệp Huyền ném tháp ra…
Uỳnh uỳnh!
Không gian xung quanh Tư Thiên lập tức vỡ tan, hắn ta lập tức lùi mạnh về phía sau cả vạn trượng. Khi hắn ta vừa mới dừng lại thì chỉ còn lại linh hồn, không những thế linh hồn của hắn ta còn đang dần biến mất với tộc độ mắt thường cũng có thể thấy được!
Tư Thiên ngơ ngác!
Ở phía xa xa, sắc mặt Diệp Huyền hơi tái nhợt, sử dụng tiểu tháp tốn sức lực thật sự!
Trong một thời gian ngắn, hắn cũng chỉ có thể dùng tiểu tháp một lần!
Lúc này, Tư Thiên ở phía xa xa đột nhiên run rẩy nói: “Tại sao?”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Tại sao gì chứ?”
Tư Thiên điên cuồng nói: “Tại sao!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Bởi vì ta có chỗ dựa!”
Vẻ mặt Tư Thiên sựng lại, linh hồn hắn ta lập tức biến mất, hắn ta đã hi sinh rồi!
Lúc này, vô số cường giả Thời Không Thần Điện cũng xuất hiện. Khi thấy Tư Thiên hi sinh, sắc mặt các cường giả kia lập tức trở nên khó coi vô cùng!
Điện chủ bị Diệp Huyền giết rồi ư?
Diệp Huyền liếc nhìn các cường giả Thời Không Thần Điện: “Các ngươi cùng lên hay gì?”
Cường giả Thời Không Thần Điện liếc nhìn hắn, sau đó quay người bỏ chạy!
Đến điện chủ còn bị miểu sát!
Sao bọn họ còn đánh lại được Diệp Huyền chứ?
Diệp Huyền cũng không đuổi theo đám cường giả Thời Không Thần Điện, hiện giờ trạng thái của hắn vô cùng kém, cần phải trị thương cái đã!
Hắn tiến vào tiểu tháp, nửa canh giờ sau thương thế của hắn đã phục hồi!
Sau khi rời khỏi tiểu tháp, Diệp Huyền cảm nhận Thanh Huyền Kiếm. Rất nhanh sau đó, hắn nhìu mày, bởi vì hiện giờ Thanh Huyền Kiếm cách hắn hơi xa!
Cái tên người Tiêu Tộc kia định đưa Thanh Huyền Kiếm đi đâu?
Diệp Huyền nhíu mày, một lát sau hắn đuồi theo.

Ba ngày sau, Diệp Huyền đang ngự kiếm trong tinh không bỗng dừng lại. Ở phía trước cách hắn vạn trượng có một tòa thành cực kì lớn.
Hắn đi tới gần xem, chỉ thấy trên cổng thành có ba chữ lớn: Thiên Cổ thành!
Sau khi tiến vào tòa thành, hắn kinh ngạc không thôi.
Tòa thành này cực kì phồn hoa, đường phố rộng đến cả chục trượng, hai bên là nhà cao sừng sững, mọc lên san sát nhau, nhìn thôi đã thấy áp lực.
Trên đường phố là sinh linh muôn hình vạn trạng, những sinh linh này đều có khí tức vô cùng lớn, trong đó phần nhiều là cường giả Mệnh Cách cảnh!
Diệp Huyền có hơi cạn lời.
Mẹ kiếp!
Mệnh Cách gì mà như chó chạy ngoài đường thế này!
Đúng lúc ấy, phía tận cùng con đường có một chiếc xe ngựa đánh đến. Không chỉ có một con ngựa mà là ba con ngựa kéo, ngựa lớn đến lạ thường, thân hình và chiều cao phải gấp mấy lần ngựa bình thường, toàn thân là vảy giáp màu đen, bốn chân tỏa ra ngọn lửa màu đỏ. Ngựa đi đến đâu là để lại ánh lửa trên mặt đất, trông chói mắt vô cùng.
Trên xe ngựa là một nữ tử. Nữ tử này mặc chiến giáp màu bạc, tóc dài buộc đuôi ngựa phía sau đầu, trong tay cầm một cây roi màu đỏ, vung roi một cái là sấm rền chớp giật.
Lúc này, có người đi trên phố hô lên: “Là công chúa A Đạo Linh!”
Tiếng hô vừa dứt, tất cả cường giả hai bên đường vội vã dừng bước, thi nhau cúi người.
Diệp Huyền liếc nhìn đám cường giả xung quanh, hắn thầm kinh ngạc, nữ tử này là công chúa gì gì đó? Chẳng lẽ nàng là công chúa của Thần Đạo Quốc?
Hết chương 3567.



Bạn cần đăng nhập để bình luận