Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1188: Để ta đưa ngươi đi!

Diệp Huyền khẽ nhắm hai mắt, hắn liên tục đâm vào xung quanh. Một lát sau, những cái bóng kia vỡ tan, đồng thời Thiền U cũng lùi về phía sau mấy trượng, nàng không dám lại gần Diệp Huyền.

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn nàng. Hắn lại biến mất lần nữa.

Vù!

Một đường kiếm quang xoẹt qua.

Thiền U bỗng tái mặt, nàng không dám đỡ đòn này của Diệp Huyền mà chỉ đành tiếp tục lùi về phía sau.

Kiếm của Diệp Huyền không hề dễ đỡ!

Nói một cách đơn giản thì là nàng không muốn đánh cược tính mạng của mình, bởi lẽ dù nàng thắng thì cũng sẽ bị người khác thu thập!

Một chút vật tư mà thôi, không đáng!

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng xuất hiện ngay trước mặt hắn ta. Hắn nhìn nam tử cầm trường đao này, nam tử đang định nói gì đó thì bỗng Diệp Huyền lại biến mất ngay tại chỗ.

Những âm thanh chấn động lại vang lên!

Thấy vậy, nam tử cầm trường đao kia sầm mặt, hắn ta quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Tên tiểu tử kia, lão tử sẽ nhớ kỹ ngươi!”

Vút!

Thiền U nhìn nam tử kia bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi đừng ngu xuẩn nữa có được không!”

Ầm!

Nghĩ đến đây, Thiền U bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền không hề tiếp đao, hắn chỉ né người, nam tử lập tức vung đao hụt. Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay Diệp Huyền chém về phần bụng của nam tử.

Nói đoạn, nàng nhanh chóng biến mất.

Đúng lúc ấy, nam tử cầm trường đao phía không xa bỗng nói: “Ngươi tới xử lí nữ nhân này đi!”

Nam tử cầm trường đao khẽ híp hai mắt lại, hắn ta vung trường đao lên.

Diệp Huyền không bỏ qua cho hắn ta, hắn nhảy lên, đâm kiếm về phía hắn ta.

Nói đoạn, hắn ta cũng quay người rời đi.

Ở Kiếm tông, sau khi được sáu vị cường giả chỉ dạy, trình độ kiếm đạo của Diệp Huyền đã đạt tới Chân cảnh. Không những thế, hắn còn có thêm rất nhiều kiến thức về kiếm đạo.

Nam tử kia phản ứng cũng rất nhanh, khi Diệp Huyền chém về phía bụng hắn ta, hắn ta bỗng thu đao lại để chặn.

Nam tử xách trường đao lùi mãi về phía sau!

Ầm!

Sức mạnh vô cùng to lớn, mạnh tựa ngàn quân!

Nói đến đây, hắn ta bỗng run rẩy, đoạn tiếp tục: “Các hạ… ta nói năng đắc tội, mong được lượng thứ.”

Hơn nữa, hắn cũng không hề thiếu ý chí chiến đấu!

Lúc này, nam tử cầm trường đao lại nói: “Nếu các hạ chịu tha cho ta, ta bằng lòng giao nộp tất cả tài sản của mình!”

Có thể nói, giờ trình độ kiếm đạo của hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với trước kia.

Đúng lúc ấy, kiếm của Diệp Huyền bỗng xoẹt qua.

Chương Thanh ở một bên đột nhiên nói: “Ngươi mà giết hắn ta là không còn tài sản nữa đâu! Bởi vì phần lớn mọi người đều để tài sản ở…”

Diệp Huyền nhìn hắn ta, nói: “Ta giết ngươi xong thì vẫn lấy được tài sản của ngươi mà!”

Thấy Diệp Huyền xông tới, nam tử kia tái mặt. Lần này hắn ta không chọn phòng thủ mà chọn tấn công, trường đao trong tay lập tức vung về phía trước.

Diệp Huyền sững sờ.

Cái tên này biết sợ rồi à?

Hắn đang định giải quyết triệt để luôn, nhưng mà tên này lại biết sợ!

Diệp Huyền không hề chùn bước, kiếm của hắn đương đầu với mũi đao. Trường đao bỗng rung lên, sức mạnh của nó chợt hóa thành hư vô. Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh to lớn dồn lên cánh tay của nam tử kia.

Nam tử kia vẫn nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Một kiếm phá vạn pháp! Trình độ kiếm đạo này…”

Hắn ta hoảng hốt, đang định lùi về phía sau thì kiếm của Diệp Huyền đã ở ngay trước cổ họng hắn ta.

Đao trong tay nam tử kia bắn văng ra.

Phập!

Đầu của nam tử cầm trường đao kia bay thẳng ra ngoài.

Chương Thanh im lặng.

Diệp Huyền nhìn nàng, nói: “Mặc dù có tài nguyên cũng tốt, nhưng mà ta không muốn để lại hậu họa!”

Phong cách làm người của hắn là thế, hắn không muốn tùy tiện đắc tội người khác, thế nhưng đã là kẻ địch của hắn thì hắn nhất định sẽ đuổi cùng giết tận, không để lại hậu họa!

Hơn nữa, nam tử cầm trường đao kia đúng kiểu gió chiều nào theo chiều ấy. Kiểu người này là đáng sợ nhất, nếu tha cho hắn ta một mạng, nhỡ đâu đến khi nào đó hắn ta quay lại cho Diệp Huyền một nhát chí mạng thì sao!

Chương Thanh liếc nhìn Diệp Huyền, nàng chẳng nói chẳng rằng.

Diệp Huyền lục lọi trên người nam tử kia, tuy nhiên trừ trường đao ra thì hắn ta chẳng có gì cả.

Lúc này, Chương Thanh bỗng lên tiếng: “Ở bên ngoài thanh trường đao kia chẳng khác gì rác rưởi, nhưng ở đây nó có thể là một thần binh đấy, ngươi có hiểu ý của ta không?”

Nghe Chương Thanh nói vậy, Diệp Huyền lập tức tỉnh ngộ.

Ở nơi này không giống với bên ngoài. Giống như Chương Thanh nói vậy, nếu ở bên ngoài thanh trường đao này là phế vật thì ở đây, một nơi mà tu vi của mọi người đều bị phong bế thì nó lại là một thứ vũ khí vô cùng đắc lực!

Diệp Huyền vội vã cất thanh đao đi!

Chương Thanh nói: “Đi theo ta!”

Nói đoạn, nàng đưa Diệp Huyền tới trước truyền tống trận ở phía không xa. Chương Thanh mở chiếc hộp ra, bên trong đó có một lệnh bài to bằng bàn tay. Ngoài ra còn có ba mươi miếng dị tinh màu tím đậm cùng với một vài vật phẩm khác.

Chương Thanh cầm lấy tấm lệnh bài và mười miếng dị tinh đưa cho Diệp Huyền: “Của ngươi đấy!”

Diệp Huyền không hề từ chối, hắn cất lệnh bài và dị tinh đi, đoạn nói: “Chương cô nương, nếu như đánh thắng trận vừa rồi thì có được thưởng không?”

Chương Thanh gật đầu: “Có chứ, đối phương sẽ phải giao dị tinh cho ngươi.”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Chương Thanh lại nói: “Giờ ngươi phải đi à?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta muốn chiến đấu!”

Chương Thanh liếc nhìn hắn: “Để ta đưa ngươi đi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Thế thì làm phiền Chương cô nương rồi!”

Chương Thanh không nói thêm gì nữa, nàng chỉ đưa Diệp Huyền đi về phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận