Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 601: Đầu Hàng!

Diệp Huyền dẫn theo mọi người về tới phía trên Tinh Vân Hạm, hắn lập tức khởi động Tinh Vân Hạm, Tinh Vân Hạm đang muốn rời khỏi, mà lúc này, cánh cửa đá ở ngọn núi lớn nơi xa kia đột nhiên mở ra, cùng lúc đó, một người đi ra!

Chính là người ở trong đường hầm ra tay với ba người bọn hắn trước đó!

Sau khi người kia đi ra, vung lên tay phải, toàn bộ những đệ tử Thượng Tiêu tông cách đó không xa trực tiếp biến thành tro bụi!

Tiếp theo, người kia ngẩng đầu nhìn về phía Tinh Vân Hạm, chuẩn xác mà nói, là nhìn về phía Diệp Huyền.

Đối phương đang nhìn vào hắn!

Lúc này, người kia nâng lên tay phải, nhắm ngay Tinh Vân Hạm!

Phát giác được một màn này, vẻ mặt Diệp Huyền bỗng nhiên đại biến, hắn vội vàng nhảy xuống Tinh Vân Hạm, mà tay của người kia cũng theo đó hạ xuống, nhắm ngay hắn.

Diệp Huyền dựng lên hai tay:

Diệp Huyền đột nhiên cả giận nói:

- Tới nha, ngươi tới lầu bốn a!

- Diệp Huyền, ngươi có còn là nam nhân hay không!

Giản Tự Tại cười lạnh:

Đầu mẹ gì hàng!

Không thèm để ý nữ nhân này nữa, bởi vì trước cửa đá nơi xa, người kia đang đi tới phía hắn.

- Đầu hàng!

Khóe miệng Diệp Huyền khẽ co rút, con mẹ nó, nữ nhân này thật đúng là không dễ chơi.

Bên trong Giới Ngục tháp, thanh âm của Giản Tự Tại đột nhiên vang lên:

Nơi xa, người kia ngây ngẩn cả người, sau một khắc, hắn để tay phải xuống.

- Giản ác độc, ngươi tin lão tử giết chết ngươi trước hay không!

- Đại thần lầu hai, ngươi biết lai lịch của đối phương sao?

- Ngươi câm miệng cho lão tử!

Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:

Bởi vì hắn có thể xác định, hiện tại hắn tuyệt đối không đánh lại nữ nhân này.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Bởi vì nữ tử này, chính là nữ tử váy trắng thần bí kia.

Trên bức vẽ, có vẽ hình một nữ tử, một nữ tử thân mặc váy trắng, trong tay phải của nữ tử váy trắng, còn cầm một thanh kiếm.

Diệp Huyền có chút lưỡng lự, bởi vì hắn không xác định được quan hệ giữa nữ tử váy trắng và đối phương là như thế nào.

Diệp Huyền cười khổ.

Tiếng như chuông lớn, đinh tai nhức óc.

- Không biết!

Hắn biết, muốn giấu cũng không được, bởi vì thanh kiếm hắn đã lấy ra vừa rồi, chính là kiếm của nữ tử váy trắng.

- Phải!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Đúng lúc này, người kia đã chạy tới trước mặt hắn, người kia mở ra tay phải, một bức vẽ to lớn xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Trước đó Giản Tự Tại có nói, đối phương bị diệt tộc, nếu chuyện này là do nữ tử váy trắng làm ra... Vậy hắn thừa nhận, chẳng khác nào là chịu chết.

Lúc này, người kia đột nhiên bước ra phía trước một bước:

- Trả lời ta!

Nhìn thấy nữ tử này, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Nói bằng tiếng nhân loại!

- Nhân loại, thanh kiếm trong tay ngươi kia có phải là kiếm của người nọ?

Trước mặt Diệp Huyền, người kia chỉ chỉ Diệp Huyền, đột nhiên nói:

Nghe Diệp Huyền nói, người kia thu hồi bức tranh, sau đó nói:

- Đi theo ta!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức buông lỏng trong lòng, xem ra, chủng tộc thần bí này cũng không phải do nữ tử váy trắng diệt!

Bằng không, hắn thật sự phải lạnh rồi!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, hắn đi theo nam tử cao lớn tiến vào bên trong cửa đá kia lần nữa.

Rất nhanh, hai người lại tới bên trong toà đại điện có mấy chục bộ quan tài kia.

Nam tử cao lớn ngồi trên ghế, hắn nhìn xuống Diệp Huyền:

- Quan hệ giữa ngươi và nàng là thế nào!

- Tiền bối không biết nơi này là nơi nào?

Diệp Huyền có chút kinh ngạc:

- Nơi này là nơi nào?

Nghe vậy, nam tử cao lớn nhăn mày lại:

- Tiểu thế giới này vừa vặn xuất hiện ở đây, cho nên, ta cùng bằng hữu của ta muốn đến xem!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Nói xong, hắn nhìn về phía nam tử cao lớn:

- Tiền bối nhận biết nàng?

Nam tử cao lớn khẽ gật đầu:

- Nhận biết, năm đó, tộc ta gặp đại nguy, bởi vì sự xuất hiện của nàng, mới giúp cho tộc ta bảo lưu lại một tia hương hỏa, nếu không có nàng, tộc ta đã hoàn toàn biến mất trong vùng thế giới này.

Nghe vậy, Diệp Huyền có chút hiếu kỳ:

- Nàng cứu được tộc của tiền bối?

Trong ấn tượng của hắn, nữ tử váy trắng không giống như một người ưa thích làm việc tốt... Dĩ nhiên, nữ tử váy trắng đối xử với hắn là vô cùng tốt.

Nam tử cao lớn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Tại sao ngươi lại tới nơi đây?

- Ta cũng không biết!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Bây giờ nàng đang ở nơi nào?

Nam tử cao lớn nhìn chằm chằm Diệp Huyền rất lâu, cuối cùng, thần sắc của hắn trở nên nhu hòa:

- Ta là kiếm tu, nàng dạy ta Kiếm đạo!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Nam tử cao lớn lắc đầu:

- Trước đó, ta một mực rơi vào trạng thái ngủ say, là các ngươi đến đánh thức ta!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Trước đó không phải tiền bối ở trong đây sao?

Nam tử cao lớn cau lại chân mày, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn, một lát sau, hắn càng nhíu chặt chân mày:

- Hóa ra, trận pháp đã biến mất!

Trận pháp biến mất?

Diệp Huyền cười khổ:

- Tiền bối, có thể nói rõ một chút sao?

Nam tử cao lớn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Vì tự vệ, tộc ta lợi dụng đại trận ẩn nấp toàn bộ thế giới này, sau đó để mặc phiêu đãng trong tinh không mênh mông... Bây giờ, hẳn là đã trôi dạt đến mảnh tinh vực này của các ngươi. Mà bây giờ trận pháp bị phá toái, hẳn là sẽ kinh động đến cường giả ở mảnh tinh vực này!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Vậy tiếp sau đó tiền bối có tính toán gì không?

Nam tử cao lớn trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Bây giờ đại trận đã mất, nếu lại tiếp tục phiêu đãng, rất nguy hiểm.

Diệp Huyền cười khổ:

- Nếu tiền bối muốn lưu lại vùng tinh vực này, sợ là sẽ có rất nhiều phiền phức!

Hiện tại các thế lực ở Bắc Vực này căn bản đều đang ngó chừng tiểu thế giới này, có thể nói, nếu như nam tử cao lớn này muốn ở lại chỗ này, khẳng định sẽ có phiền toái lớn.

Nam tử cao lớn lãnh đạm nói:

- Không sao, giết mấy người, là có thể đặt chân lần nữa.

Diệp Huyền: "..."

Nam tử cao lớn đột nhiên nói tiếp:

- Mảnh thế giới này, đã từng là địa bàn của tộc ta, ở phương bắc, đã từng có một tông môn, là tông môn kiếm tu, năm đó nàng tới nơi đây, mục đích chính là đi đến tông môn kia, mà bây giờ, tông môn kia đã bị hủy diệt, nhưng mà, ngươi có thể đi xem một chút, có lẽ sẽ có cơ duyên gì đó!

Phương bắc!

Diệp Huyền khẽ thi lễ:

- Đa tạ.

Nam tử cao lớn khẽ gật đầu:

- Mảnh thế giới này có một vài kẻ ngoại lai, có một số còn không yếu, tạm thời ta cần phải điều dưỡng một phen, còn không thể ra tay quá nhiều, tự ngươi phải cẩn thận nhiều hơn, nếu có nguy hiểm, có thể chạy tới nơi đây.

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Đa tạ! Tiền bối bảo trọng!

Nói xong, hắn lui ra ngoài.

Mà trong điện, nam tử cao lớn lại lấy ra bức họa của nữ tử váy trắng lần nữa, nhìn nữ tử váy trắng bên trong bức họa, nam tử cao lớn rơi vào trầm tư.

Năm đó, nhờ nữ nhân này tiện tay ra một kiếm, cứu được nhất tộc bọn hắn...

Chỉ là một kiếm tiện tay mà thôi!

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận