Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 919: Nhận Rõ Bản Thân

Âm thầm, Đường Ách nói khẽ:

- Hắn muốn tiến đánh Trật Tự Minh thật sao? Có phải hắn điên rồi không?

Vẻ mặt Đường Thanh bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.

Vùng trời Thần Võ Thành, Tinh Chủ nhìn Đường Diêm:

- Đây là muốn khai chiến với Trật Tự Minh ta sao?

Đường Diêm nói khẽ:

- Thế giới này chính là như vậy, không phải ngươi diệt ta, chính là ta diệt ngươi! Nếu có cơ hội như vậy, ngươi cũng sẽ suy yếu Đường tộc ta, thậm chí hủy diệt Đường tộc ta, không phải sao?

Tinh Chủ nhìn về phía bên phải:

Mà lúc đó, Mục Nam Tri hoành không quật khởi, mới bảo vệ được Đường tộc!

Bởi vì nếu Trật Tự Minh có được cơ hội này, Trật Tự Minh cũng sẽ làm như vậy, thậm chí còn làm tuyệt hơn!

- Tinh Chủ, năm đó nếu không phải Đường tộc ta có Mục tộc trưởng hoành không xuất thế, sợ là Đường tộc ta đã bị Trật Tự Minh ngươi ăn sạch sẽ a?

Bởi vậy, những năm gần đây, có thể nói, Đường tộc và Trật Tự Minh kiềm chế lẫn nhau, mà bây giờ, Trật Tự Minh tổn thất nặng nề, cơ hội này, Đường tộc sẽ không bỏ qua!

- So với Yêu Tộc, ta càng sợ ngươi hơn. Ít nhất, cho dù Yêu Tộc muốn khai chiến, bọn hắn cũng sẽ công khai, mà không phải giở chiêu trò sau lưng.

Yên lặng một lát, sau đó Tinh Chủ quay đầu nhìn về phía Đăng Thiên Thành, nói khẽ:

- Bên kia, còn có Yêu Tộc.

Đối diện Đường Diêm, Tinh Chủ mặt không biểu tình, lần này, hắn biết, bản thân cũng đã đánh giá thấp Diệp Huyền!

Nói xong, hắn lắc đầu cười một tiếng:

Đường Diêm nhìn thẳng Tinh Chủ:

Cũng từ lúc đó, người Đường tộc hiểu rõ, thế giới này, nếu không phải một nhà độc đại, tranh đấu nhất định sẽ không dừng!

Đường Diêm cười nói:

Đường tộc cũng như Kiếm tông và Võ viện, cũng có thời kì suy yếu, mà thời kỳ đó, Đường tộc thiếu chút nữa đã bị Trật Tự Minh nuốt mất!

- Ta sẽ nhìn.

Mà cũng vì đánh giá thấp, trực tiếp khiến cho Trật Tự Minh bỏ ra đại giới đau đớn!

- Từ khi Đăng Thiên Thành dựng lên đến nay, còn chưa bao giờ gặp phải kẻ địch xâm phạm... Đường tộc ngươi cứ cố gắng chống mắt lên đi, nhìn xem người ngươi xem trọng có thể giết sạch cường giả Đạo cảnh Trật Tự Minh ta hay không!

Từ khi Trật Tự Minh thành lập đến nay đã có 300 năm, mà suốt ba trăm năm này, trong mắt người đời, tòa thành này vẫn một mực thần bí.

Đăng Thiên Thành.

Không một ai biết được át chủ bài chân chính của Trật Tự Minh, cả Đường tộc cũng không biết.

Người sống một đời, nhiều khi kỳ thật đều vì tranh một ngụm khẩu khí!

Thứ gì cũng không để ý nữa!

Nói xong, hắn nhìn về phía nơi xa, phần cuối chân trời, một đạo kiếm quang từ trong đám mây xuyên toa mà qua, trực chỉ Đăng Thiên Thành.

Rất nhanh, Diệp Huyền đi đến dưới chân núi Đăng Thiên Thành, mà hắn còn chưa đi lên, một thanh trường thương đột nhiên bắn nhanh xuống từ vùng trời Đăng Thiên Thành.

Hiện tại Diệp Huyền hắn đang ôm tâm tính này!

Không phải ta đánh chết ngươi, chính là ngươi đánh chết ta!

Mà Diệp Huyền, hiện tại hắn đúng là muốn tranh ngụm khẩu khí này!

Diệp Huyền càng không biết!

Thế nhưng, hắn vẫn muốn đánh!

Đã bị Trật Tự Minh khi dễ đến trình độ này, còn cần quan tâm thứ gì nữa?

Đăng Thiên Thành này, ngoại trừ Thần Quốc, xem như là tòa thành thần bí nhất hỗn độn vũ trụ.

Đây cũng luôn là một điều bí ẩn!

Trật Tự Minh mạnh bao nhiêu?

Phải nói, trong mắt mọi người Trật Tự Minh vẫn luôn thần bí!

Diệp Huyền ngẩng đầu chém ra một kiếm.

Xuy!

Một kiếm này chém xuống, chuôi trường thương này trực tiếp bị một phân thành hai!

Lúc này, một tên thanh niên nam tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Thanh niên nam tử nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt có chút ngưng trọng, lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên từ trong đầu hắn:

- Lui ra!

Lui ra?

Thanh âm của Tinh Chủ!

Thanh niên nam tử sầm mặt lại, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không dám vi phạm mệnh lệnh của Tinh Chủ, đang muốn lui ra, mà vào thời khắc này, một đạo kiếm quang đột nhiên chợt lóe lên từ giữa sân!

Hai thanh phi kiếm của Diệp Huyền trực tiếp bị đánh bay!

Oanh!

Nam tử trung niên mặt không đổi sắc, dùng chỉ làm thương, nhẹ nhàng quét qua phía trước.

Mà vừa mới dừng lại, hai thanh phi kiếm lặng yên trảm đến!

Nam tử trung niên không dám đón đỡ một kiếm này, mũi chân điểm nhẹ, cả người tung bay về phía sau, kéo dài khoảng cách với Diệp Huyền!

Diệp Huyền bước ra phía trước một bước, chém xuống một kiếm!

Không thể không nói, Đăng Thiên Thành này thật sự vô cùng cao, tọa lạc trên đỉnh núi, phảng phất như đặt mình vào bên trong tinh không.

Diệp Huyền tự nhiên không phải đến ngắm cảnh, hắn mang theo kiếm đi đến chỗ cửa lớn Đăng Thiên Thành, nơi đó, một nam tử trung niên đứng đấy.

Trong tay nam tử trung niên, cầm một thanh trường thương màu bạc!

Diệp Huyền không biết người kia là ai, hắn cũng không muốn biết, ngay lập tức, hắn trực tiếp dẫn theo kiếm vọt tới phía nam tử trung niên!

Nam tử trung niên chậm rãi đóng hai mắt lại, sau một khắc, trường thương trong tay hắn đâm ra tựa như một tia chớp.

Một thương này, như thiên quân vạn mã lao nhanh, mang theo khí thế thao thiên, chỉ cần cỗ "thế" này, mạnh mẽ bức Diệp Huyền ngừng lại, thế nhưng, chuôi kiếm trong tay Diệp Huyền vừa chém xuống, cỗ "thế" này trực tiếp bị chém vỡ, cùng lúc đó, Diệp Huyền xông nhanh về phía trước, hai tay cầm kiếm tàn nhẫn trảm xuống!

Nam tử trung niên không lùi mà tiến, một thương móc nghiêng, góc độ cực kỳ xảo trá, trực tiếp đâm lên trên thân kiếm của Diệp Huyền, nhưng mà ——

Keng!

Chuôi trường thương màu bạc trong tay nam tử trung niên này trực tiếp đứt thành hai đoạn!

Trên đường đi, không có bất kỳ ai ngăn cản hắn, chỉ chốc lát, hắn đi đến trước Đăng Thiên Thành.

Sau khi một kiếm chém giết thanh niên nam tử, Diệp Huyền rút kiếm đi đến Đăng Thiên Thành phía trên đỉnh núi.

Hai mắt của thanh niên nam tử trừng to theo đầu lâu bay lên, trong đôi mắt, tràn đầy vẻ không thể tin được!

Máu tươi như trụ!

Thanh niên nam tử còn chưa kịp phản ứng, đầu lâu đã trực tiếp bay ra ngoài!

Phi kiếm!

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua Diệp Huyền nơi xa, cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào trên thân chuôi kiếm trong tay Diệp Huyền, nhìn xem chuôi kiếm này, ánh mắt hắn vô cùng ngưng trọng.

Thương của hắn, cấp bậc Tạo Hóa cảnh, nhưng lại bị kiếm này nhẹ nhàng cắt đứt đôi!

Đây là kiếm gì?

Yên lặng một chớp mắt, nam tử trung niên nói khẽ:

- Hắn có kiếm này, không phải ta có thể địch!

Nói xong, hắn quay người biến mất không thấy gì nữa.

Có thể đánh thì đánh, không đánh lại tuyệt đối không đánh!

Đó cũng không phải không có cốt khí, mà là nhận biết rõ ràng thực lực của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận