Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 620: Một Kiếm?

Nghĩ đến đây, hai mắt Mục Thanh Minh chậm rãi khép lại.

Toàn trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Mà lúc này, Diệp Linh cách đó không xa đột nhiên nói khẽ:

- Sư phụ sẽ giao ta cho bọn họ, phải không?

Mục Thanh Minh nhìn Diệp Linh, Diệp Linh nhếch miệng cười một tiếng:

- Ta không trách sư phụ.

Mục Thanh Minh hỏi:

Vì sao?

Bốn sợi xích sắt màu đen lập tức khóa Diệp Linh lại. Mục Thanh Minh trên tường thành định xuất thủ, nhưng hai lão già trước mặt đã dùng khí tức khóa chặt hắn lại.

bên dưới, một lão già bên cạnh Độc Cô Du nói:

Độc Cô Du nhìn Diệp Linh, lạnh nhạt nói:

Còn Diệp Linh cúi đầu, không biết đang nghĩ điều gì.

Nói xong nàng quay người về phía Độc Cô Du:

- Dẫn nó về, nhốt chung với mẫu thân nó. Ta tin nếu nữ nhân kia thấy nó, sắc mặt sẽ rất đặc sắc! Hơn nữa, có nha đầu này , chắc chắn tên Diệp Huyền kia sẽ hiện thân!

Diệp Linh nói nhỏ:

- Giết?

- Ta theo ngươi về, có thể tha cho ca ca ta được không?

- Ca ca đã nói với ta, làm người không thể chỉ nghĩ đến mình. Học viện không nợ hai huynh muội chúng ta điều gì, sư phụ cũng không nợ ta thứ gì. Hơn nữa, bọn họ đang nhắm vào ta và ca ca, nói cho cùng thì do ta và ca ca làm liên lụy tới học viện, đây là chuyện của hai huynh muội chúng ta.

Vẻ mặt Mục Thanh Minh rất khó coi, hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng không ra tay.

Còn trên tường thành, một người gỗ nhỏ lặng lẽ rơi xuống...

- Đẫn đi!

Người gỗ này giống hệt Diệp Huyền!

Độc Cô Du lắc đầu:

Lão già kia gật đầu, một cái bóng nhanh chóng mang theo Diệp Linh biến mất trên tường thành.

Đạo Nhất học viện không bằng Độc Cô gia, đây là sự thật.

Nói không có tình cảm, đó là giả.

Cứ như vậy, Diệp Linh bị cường giả của Độc Cô gia mang đi.

Trên tường thành, Mục Thanh Minh im lặng.

Thế nhưng, chẳng có cách nào, bởi vì người ta mạnh!

. . .

- Mục viện trưởng, tên Diệp Huyền kia...

Ngoài thành Độc Cô Du lạnh lùng nhìn đám người Mục Thanh Minh:

Thực lực không bằng người ta, vạn điều bất đắc dĩ!

Hắn thật sự rất thích Diệp Linh, vẫn luôn bồi dưỡng nàng như viện trưởng hạ nhiệm của Đạo Nhất học viện.

Bên dưới, đại trưởng lão muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hắn không nói gì.

Hắn nghĩ nếu mình trong hoàn cảnh đó, cũng biết Mục Thanh Minh không thể ra tay.

Mặc dù chuyện này là sỉ nhục đối với Đạo Nhất học viện.

Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác!

Nếu hắn ra tay, Đạo Nhất học viện vạn kiếp bất phục!

Vì vậy, hắn không thể ra tay!

Hơn nữa, Đạo Nhất học viện không chỉ có Diệp Linh, hắn thân là viện trưởng, còn phải nghĩ cho rất nhiều học viên.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng kiếm ngâm vang lên từ chân trời.

Mọi người quay đầu nhìn lại, phía cuối chân trời, một luồng kiếm quang bay tới. Kiếm quang nhanh chóng hạ xuống ngoài cửa thành Đạo Nhất.

Kiếm quang tản đi, người tới chính là Diệp Huyền.

Diệp Huyền ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Thanh Minh bên cạnh đại trưởng lão:

- Các hạ là viện trưởng?

Mục Thanh Minh đưa mắt đánh giá Diệp Huyền, gật đầu.

Diệp Huyền trong lòng vui vẻ, vội vàng nói:

- Mục viện trưởng, muội muội ta đâu?

Muội muội!

- Việc này liên quan trọng đại, lão phu...

Mục Thanh Minh trầm giọng nói:

- Đạo Nhất học viện không muốn vì nàng mà liên lụy tới Đạo Nhất học viện. Con mẹ nó lão tử hiểu, thế nhưng vì sao các ngươi lại giao nàng cho Độc Cô gia? Vì sao? Nếu các ngươi không thể bảo vệ nàng thì nói từ trước đi! Diệp Huyền ta sẽ tự bảo vệ nàng!

Diệp Huyền vẻ mặt dữ tợn, gần như gầm lên:

Trên tường thành, Mục Thanh Minh nhìn Diệp Huyền, trong lòng thầm khiếp sợ. Hắn biết một chút về Diệp Huyền, biết thiên phú của Diệp Huyền cực mạnh, thế nhưng hắn không ngờ chiến lực của Diệp Huyền cũng mạnh đến vậy!

Thấy cảnh này, các cường giả của Đạo Nhất học viện trên tường thành đồng loạt biến sắc.

Bị mang đi!

Bên dưới, Diệp Huyền ngây ngẩn, sau đó hắn đột nhiên gầm lên:

- Sao các ngươi để nàng bị mang đi?

Trên tường thành, một lão già của Đạo Nhất học viện lạnh lùng nói:

- Lão phu để nàng bị mang đi, chẳng lẽ để Đạo Nhất học viện ta bồi táng theo nàng hay sao?

Ta...

Đúng lúc này, Diệp Huyền bên dưới đột nhiên lao từ dưới đất kia. Ngay sau đó lão già vừa nói bay thẳng ra ngoài!

Bay xa tới vài trăm trượng!

Còn sau khi dừng lại, thân thể lão già kia trực tiếp nổ tung!

- Diệp Linh bị Độc Cô gia mang đi!

Bên cạnh Mục Thanh Minh, đại trưởng lão hạ giọng thở dài:

- Viện trưởng, đã xảy ra chuyện gì?

Thấy vậy, chân mày Diệp Huyền nhăn lại, một cảm giác xấu dâng lên trong lòng:

Nghe Diệp Huyền hỏi, Mục Thanh Minh im lặng.

Sau khi từ biệt ở Thanh Thương giới, đã lâu rồi không gặp Diệp Linh, trong lòng rất mong nhớ!

Nơi xa, Diệp Huyền cười một tiếng tự giễu:

- Là lỗi của ta, ta không nên giao muội muội cho bất cứ ai, ta nên tự mang nàng theo...

Nói xong hắn quay sang nhìn về phía Độc Cô Du cách đó không xa. Độc Cô Du lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi định tự mình theo ta trở về, hay để ta mang đầu ngươi trở về?

Diệp Huyền mặt mày dữ tợn:

- Diệp Huyền ta dùng thần hồn thề với trời, sẽ đốc sức cả đời ra diệt Độc Cô gia!

Vừa nói xong, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ.

Xoạt!

Giữa sân vang lên tiếng xé rách.

Khi Diệp Huyền xuất hiện, đã ở trước mặt Diệp Huyền, một khắc sau, một luồng kiếm quang chém thẳng về phía Độc Cô Du.

Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

Sau khi thân thể hắn được máu rồng tôi luyện, uy lực chiêu Bạt Kiếm Định Sinh Tử này cũng xảy ra biến hóa về chất.

Một kiếm chém xuống, không gian xung quanh Độc Cô Du trực tiếp rạn nứt như tấm lưới.

Còn dưới một kiếm này, sắc mặt tên Độc Cô Du kia lập tức biến đổi, phải nói là hoảng sợ. Hắn không ngờ chiêu kiếm của Diệp Huyền lại kinh khủng tới mức này!

Không khỉ Độc Cô Du bất ngờ, mọi người ở đây đều bất ngờ!

Chiêu kiếm này khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Trước mặt Diệp Huyền, Độc Cô Du khép hai tay lại, một luồng lực lượng màu vàng phát ra từ trong tay hắn. Chiêu kiếm này của Diệp Huyền lập tức bị bao phủ.

Tĩnh lặng trong một chớp mắt.

Ầm!

Trong mắt vô số người, luồng lực lượng màu vàng kia lập tức tan vỡ, tiếp đó một bóng người bay ra ngoài!

Bóng người này chính là Độc Cô Du!

Trong lúc bay ngược ra, thân thể Độc Cô Du từ từ nổ tung, khi hắn dừng lại đã chỉ còn lại linh hồn thể!

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người xung quanh sợ tới ngây ngốc!

Phải biết, Độc Cô Du này là cường giả Nguyên Cảnh đỉnh phong.

Nhưng lại bị một kiếm của Diệp Huyền phá tan thân thể như vậy?

Bản thân Độc Cô Du cũng ngây ngốc!

Một kiếm!

Hắn không ngờ mình còn không tiếp nổi một kiếm của Diệp Huyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận