Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 648: Sinh Tử Không Phân Ly!

Long!

Ở Thiên Vực, tự nhiên cũng có yêu tộc, mà Long, đã không tính là yêu, mà xem như một loại thần thú, dĩ nhiên, bên trong thần thú cũng phân chia cao thấp, phân chia này chủ yếu phải xem huyết mạch.

Rất nhanh, hai đầu Cự Long đi tới vùng trời của mọi người, trong nháy mắt, hai cỗ Long Uy xuất hiện ở trong sân, vô số người thực lực hơi thấp ở xung quanh nhất thời nằm sấp trên mặt đất, run lẩy bẩy.

Cổ Thiên nắm thật chặt tay phải, vẻ mặt có chút khó coi, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ngươi thế mà mời được Cự Long!

Long tộc!

Ở Thiên Vực, cũng có Long tộc, nhưng Long tộc này hết sức thần bí, đã rất nhiều năm trôi qua chưa từng xuất hiện!

Mà hắn không nghĩ tới, lần này thế mà xuất hiện Cự Long, hơn nữa còn là hai đầu.

- Các hạ, mặc kệ Diệp Huyền này mở ra điều kiện gì với các hạ, Cổ gia ta nguyện ý cho gấp đôi.

Nhìn thấy một màn này, Cổ Thiên phía dưới biến sắc, tay phải của hắn đè ép xuống, thoáng qua, hắn đột nhiên nhếch lên trên.

Cổ Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Oai một trảo, hủy thiên diệt địa!

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Cổ Thiên cách đó không xa:

Một bóng người liên tục lùi lại, người này, chính là Cổ Thiên.

Diệp Huyền không để ý tới Cổ Thiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hai đầu Cự Long kia, một đầu Cự Long trong đó nhìn xuống Diệp Huyền:

Oanh!

- Giết chết bọn chúng!

- Nhân loại! Muốn chúng ta làm gì!

Cự Long nhìn xuống Cổ Thiên, Cổ Thiên còn muốn nói gì nữa, đúng lúc này, đầu Cự Long kia đột nhiên đập một trảo xuống Cổ Thiên phía dưới.

- Nếu như lá bài tẩy của ngươi chỉ có như vậy, vậy lão phu nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi nhất định phải chết!

Đầu Cự Long kia nhìn về phía Cổ Thiên, Cổ Thiên trầm giọng nói:

Thanh âm vừa dứt, giữa sân nổi lên dị biến...

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ cuộn lên tất cả, trong nháy mắt đã đánh vào phía trên long trảo kia, toàn bộ chân trời run lên kịch liệt.

Sau khi Cổ Thiên dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền phía xa xa, vẻ mặt có chút dữ tợn:

- Cổ gia này cũng thật là đại thủ bút a! Vậy mà tế ra hộ tộc đại trận của Cổ gia! Có điều cũng đúng, nếu không tế ra trận này, với thực lực của hai đầu Cự Long này, cho dù Cổ gia dốc hết toàn lực, sợ là cũng khó có thể tuỳ tiện chiến thắng, cho dù chiến thắng, cũng nhất định là thắng thảm!

- Tứ Phương thần trận!

- Long tộc biến mất đã lâu, không nghĩ tới lần này sẽ tái hiện, sự tình càng ngày càng không đơn giản.

Bên trong tòa cổ thành vốn dĩ đã sụp đổ, bốn cây cột màu đen cao chừng trăm trượng đột nhiên phóng lên tận trời, thẳng vào mây trời.

Cổ Thiên cười lạnh, tay phải của hắn nhẹ nhàng dẫn lên trên:

Ầm ầm ầm ầm!

Trên không, hai đầu Cự Long gào thét một hồi, ngay sau đó, chúng nó bắt đầu điên cuồng đụng chạm không gian bốn phía, toàn bộ thiên địa kích chiến từng đợt, phảng phất như tận thế hàng lâm!

Thanh âm vừa dứt, bốn trụ lớn Kình Thiên run lên kịch liệt, ngay sau đó, chúng nó bắt đầu xoay tròn tốc độ cao, trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa phải vì thế mà vặn vẹo một hồi, mà cỗ Long Uy kia càng vỡ tan trong nháy mắt, hóa thành hư vô. Không chỉ như thế, không gian giữa thiên địa vặn vẹo từng đợt, đang muốn xoắn nát hai đầu Cự Long.

- Lên!

Sau khi bốn cây cột này xuất hiện, thiên địa cũng vì đó mà biến sắc!

Nói xong, hắn nhìn về phía cách đó không xa.

Nơi xa, theo bốn cây trụ kình thiên kia xuất hiện, trong mắt hai đầu Cự Long ở trên không lập tức hiện lên vẻ ngưng trọng.

Một đầu Cự Long trong đó đột nhiên đáp xuống từ trên không, vừa xông lên, một cỗ Long Uy cường đại bao phủ xuống, phảng phất như muốn nghiền nát phương đại địa này, vô cùng doạ người.

Cách đó không xa, Lê Thiên nhíu mày:

Lê Thiên khẽ gật đầu:

- Diệp Huyền này cũng không đơn giản, lại có thể mời được Long tộc!

Sau lưng Lê Thiên, lão giả kia trầm giọng nói:

Phía dưới, Diệp Huyền vội vàng tế ra Không Gian đạo tắc, mà lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn còn chưa thấy rõ, cả người hắn đã bay ngược ra phía sau.

Người xuất thủ, chính là Cổ Thiên!

Sau khi bay ra gần mấy trăm trượng, Diệp Huyền dừng lại, giờ phút này, thân thể của hắn đã hoàn toàn nổ tung, dễ thấy rõ càng nhiều bạch cốt.

Chênh lệch cảnh giới quá lớn!

Cổ Thiên chậm rãi đi về phía Diệp Huyền, ánh mắt của hắn mặc dù rơi vào trên thân Diệp Huyền, nhưng trong lòng vô cùng đề phòng.

Diệp Huyền ngay cả Cự Long cũng có thể mời được, ý vị này, bản thân Diệp Huyền cực kỳ không đơn giản, bởi vậy, hắn đã chuẩn bị tùy thời ứng đối bất cứ tình huống gì đột phát.

Một bên khác, Lê Thiên cũng đang nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền phía xa xa, hắn biết, Diệp Huyền bây giờ, đã đến cực hạn.

Diệp Huyền hiện tại, nếu không bại lộ lá bài tẩy của bàn thân, vậy hắn hoàn toàn không có cơ hội! Bởi vì hai đầu Cự Long kia đã bị Tứ Phương đại trận của Cổ gia vây khốn! Mặc dù Tứ Phương thần trận này vô phương chém giết hai đầu Cự Long này, nhưng hai đầu Cự Long này cũng không thể thoát khỏi đại trận này trong thời gian ngắn!

Cổ Thiên cũng biết điểm này, bởi vậy, giờ phút này, mặc dù Diệp Huyền trọng thương, nhưng hắn không dám có nửa điểm khinh thị.

Mà đúng lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên gầm thét:

Giờ khắc này, Cổ Thiên có chút luống cuống!

Lúc tiểu tháp xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, vẻ mặt Cổ Thiên bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, hắn dồn sức đè ép hai tay về phía trước, vừa đè ép, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể hắn phóng lên tận trời, nhưng mà, toà tiểu tháp màu đen kia không nhúc nhích chút nào, không nhận nửa phần ảnh hưởng.

Diệp Huyền không trả lời, mà toà tiểu tháp màu đen giữa chân mày hắn đột nhiên bay ra, trôi nổi trên đỉnh đầu hắn, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu tất cả mọi người đột nhiên xuất hiện một tòa tiểu tháp màu đen hư ảo, bao quát cả Cổ Thiên cùng với những cường giả Cổ gia âm thầm vây xung quanh kia.

- Thật sự đã nghĩ kỹ?

Thanh âm của Đại thần lầu hai lại vang lên:

- Có nghĩ kỹ hậu quả hay không?

Diệp Huyền tự giễu cười một tiếng:

- Đều đã sắp chết, còn quản có hậu quả gì không! Kéo một tên đệm lưng, không lỗ, kéo hai tên, ta kiếm lời.

Thanh âm vừa dứt, một luồng áp lực vô hình đột nhiên xuất hiện ở trong sân.

Oanh!

Trên không, bốn cây trụ lớn Kình Thiên kia ầm ầm vỡ tan!

Giờ khắc này, tất cả mọi người giữa sân đều nhìn về phía Diệp Huyền, mà Cổ Thiên kia càng liên tục lùi lại, lui xa trọn vẹn mấy trăm trượng.

Tất cả mọi người đều đang nhìn toà tiểu tháp màu đen giữa chân mày Diệp Huyền, bao quát cả hai đầu Cự Long.

Thân thể Diệp Huyền bắt đầu run rẩy, run rẩy kịch liệt, phảng phất sắp nát vụn.

Thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên:

Đúng lúc này, giữa chân mày Diệp Huyền, một tiểu tháp màu đen đột nhiên ngưng hiện.

- Chỉ bằng ngươi?

Khóe miệng Cổ Thiên nổi lên một vệt mỉa mai:

- Đã như vậy, vậy thì khiến Cổ gia chôn cùng huynh muội ta đi!

Rất nhanh, Cổ Thiên đi tới chỗ mười trượng trước mặt Diệp Huyền, hắn nhìn chằm chằm Diệp Huyền, tay phải chậm rãi nắm chặt, đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói khẽ:

- Thu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận