Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1795: Nữ nhân này rất xấu xa

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía mấy Thiên Long kia, mấy Thiên Long kia vẫn đang đâm đầu vào đại trận. Lúc này, dường như Thiên Long lão giả nhận ra ánh mắt của Diệp Huyền. Hắn ta dừng lại, sau đó nhìn về phía đối phương.

Diệp Huyền nhếch miệng cười, sau đó giơ ngón trỏ ngoắc vài cái, nói: "Ngươi tới đây đi!"

Nghe vậy, sắc mặt của Thiên Long lão giả lập tức trở nên dữ tợn.

Hắn ta đập mạnh vào màn sáng kia, màn sáng lại rung lên nhưng vẫn không vỡ, có điều, đã có vết nứt rất nhỏ.

Cảnh này khiến mí mắt của Diệp Huyền nhảy lên, xoay người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, hắn đi theo A Mục đến trước một đại điện cổ xưa, trên bầu trời đại điện có bày trí một vài đầu yêu thú không biết tên.

A Mục dẫn hắn đi vào đại điện, trong đại điện tràn ngập phù văn màu đỏ quỷ dị.

Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "A Mục cô nương, ngươi dẫn ta tới đây làm gì?"

A Mục nói: "Không đi đến phần mộ kia được! Tuy nhiên, ta có thể làm cho ngươi trở nên mạnh mẽ theo một cách khác.”

Sắc mặt của Diệp Huyền có chút cổ quái: "A Mục cô nương, ngươi, không phải ngươi muốn song tu với ta đấy chứ? Ta... không phải một người tùy tiện đâu, thật đó!"

Cải tạo mình?

A Mục lắc đầu: "Không có! Nào, cởi quần áo ra! Ừm, cởi hết ra."

Diệp Huyền đi theo, rất nhanh sau đó hai người đã đi vào trong một gian mật thất, ở trong mật thất có bày một pho tượng nữ tử, trước mặt nữ tử còn có một lư hương, dưới lư hương còn có một vài đầu yêu thú thần bí.

“Ngươi nghĩ gì vậy?”

A Mục không nói gì mà đi tới trước một vách tường, thầm đọc cái gì đó, rất nhanh, vách tường kia đột nhiên mở ra hai bên, sau đó nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền: "Đi theo ta!"

Nói xong, hắn đã bắt đầu cởi quần áo.

A Mục quay đầu nhìn Diệp Huyền: "Ta muốn cải tạo ngươi!"

Nói xong, nàng đi vào.

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Sẽ không để lại di chứng gì đấy chứ?"

Không phải song tu!

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó nói: "A Mục cô nương, ngươi có ý gì?"

Diệp Huyền đỏ mặt, bản thân hiểu sai rồi!

A Mục: "..."

A Mục lườm Diệp Huyền một cái: “Ta muốn cải tạo thân thể của ngươi.”

Diệp Huyền: “...”

Diệp Huyền hỏi: “Làm sao để nâng cao?”

A Mục đánh giá thân thể hắn một cái, sau đó nói: “Nằm xuống!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi muốn cải thiện nhục thân của ta sao?”

A Mục nói: “Vẽ bùa!”

A Mục lại nói: “Nhục thân của ngươi rất cường đại nhưng vẫn chưa đủ mạnh!”

Diệp Huyền lại hỏi: “Vu Thần còn sống không?”

A Mục nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Vu Thần Phù.”

Diệp Huyền hỏi: “Bùa gì vậy? Ta cũng tinh thông phù văn nhất đạo này!”

A Mục gật đầu: “Đúng vậy! Nếu muốn nâng cao cảnh giới, chỉ có đi đến Phần Mộ hoặc Luân Hồi Tỉnh, có điều hai chỗ đó tạm thời không thể đi, cho nên ta chỉ có thể giúp ngươi nâng cao nhục thân.”

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nằm trên mặt đất.

Lòng bàn tay A Mục mở ra, một cây bút lông màu đen xuất hiện trong tay nàng, ngay sau đó nàng bắt đầu vẽ lên người Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn A Mục: “A Mục cô nương đang vẽ cái gì vậy?”

A Mục nói: “Cởi quần áo ra! Cởi sạch!”

Nghe A Mục nói, Diệp Huyền cởi quần áo, rất nhanh hắn đã cởi sạch.

Ngại?

A Mục chớp mắt: “Ngươi ngại sao?”

A Mục gật đầu: “Còn sống.”

Diệp Huyền tiếp tục hỏi: “Bên Thiên tộc có phải cũng có thần gì đó không?”

A Mục nói: “Có một vị! Cũng rất lợi hại.”

Nói xong, nàng dừng một chút, sau đó nói: “Có điều không lợi hại bằng Vu Thần!”

Diệp Huyền: “...”

A Mục đột nhiên nói: “Ngươi có biết Thiên Đạo không?”

Diệp Huyền nói: “Thiên Đạo chí cao sao?”

A Mục gật đầu.

Diệp Huyền hỏi: “Biết một chút, sao vậy?”

Diệp Huyền: “...”

Đúng lúc này, A Mục đột nhiên nói: “Đừng có gồng!”

A Mục không ngại thì Diệp Huyền hắn dĩ nhiên sẽ không ngại, dù sao hắn cũng không chịu thiệt.

Nói xong nàng tiếp tục vẽ.

A Mục bĩu môi: “Không phải chỉ là mấy lạng thịt thôi sao? Có gì mà ngại?”

Diệp Huyền do dự, sau đó nói: “Ngươi không ngại sao?”

A Mục gật đầu.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “A Mục cô nương, lúc trước các ngươi vì trốn Ngũ Duy Kiếp mà tự ngủ say?”

A Mục nói: “Phải.”

Diệp Huyền nói: “Ta nghe người ta nói, thời đại của các ngươi linh khí cực kỳ dồi dào, cường giả vô cùng nhiều, các ngươi cũng không cách nào đối kháng Ngũ Duy Kiếp sao?”

A Mục nhẹ giọng nói: “Không thể đối kháng được!”

Diệp Huyền khẽ nhíu mày: “Vì sao?”

A Mục thấp giọng thở dài: “Kiếp này rất không đơn giản.”

Diệp Huyền còn muốn nói gì, lúc này, A Mục đột nhiên sờ tới một nơi nào đó, cả người Diệp Huyền giật mình: “A Mục cô nương, nơi này cũng phải vẽ sao?”

A Mục nhìn hắn: “Đương nhiên phải vẽ!”

Diệp Huyền hỏi: “Thiên Đạo rất mạnh sao?”

A Mục dừng tay một chút, sau đó nói: “Không dám trả thù.”

Diệp Huyền nói: “Các ngươi trả thù nàng ta chưa?”

A Mục gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Các ngươi bị nàng ta hại sao?”

A Mục nhẹ giọng nói: “Sau này nếu ngươi gặp được nữ nhân này, phải cẩn thận mới được, nữ nhân này rất xấu xa!”

A Mục nhíu mày: “Có thể đừng gồng cứng như vậy không? Thả lỏng ra!”

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, nữ tử này...

A Mục nhìn Diệp Huyền: “Có thể thả lỏng không?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “A Mục cô nương, đây không phải là thứ ta có thể khống chế!”

A Mục nhíu mày, nhìn vật gì đó, một lát sau nàng gật gật đầu: “Hiểu rồi! Đây là phản ứng bản năng của cơ thể con người! Cứng thì cứng đi!”

Nói xong, nàng tiếp tục vẽ.

Diệp Huyền: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận