Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1764: Liều một phen đi

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ngươi có biết tiên tri không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Biết chứ! Tiền bối cũng biết sao?”

Nữ tử thần bí gật đầu, đang định nói gì đó thì đúng lúc này, nàng bỗng nhìn về phía trước: “Tới rồi.”

Diệp Huyền nhìn về phía không xa, ở đó là một khu đất hoang, cắm rất nhiều kiếm, khắp cả khu đất đều là những luồng kiếm ý vô cùng lớn mạnh. Những luồng kiếm ý này có rất nhiều loại.

Diệp Huyền hỏi: “Tuyết tỷ, đây là?”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Kiếm Chủng!”

“Kiếm Chủng!”

Hắn có hơi không hiểu, đang định hỏi thì nữ tử thần bí lại nói: “Hành lễ đi!”

Nghe vậy, Diệp Huyền không hề do dự nữa mà lại hành lễ một cách cung kính.

Câu nói này có hơi kinh khủng!

Nói đoạn, nàng lại liếc nhìn xung quanh: “Có thể nói, kiếm tu ở đây đều là những kiếm tu tinh anh nhất trong Ngũ Duy vũ trụ. Bọn họ đã từng đi theo phụ thân của ta, nhưng mà nhiều người đã ra đi!”

Kiếm tu mạnh nhất ở Ngũ Duy vũ trụ!

Diệp Huyền do dự một lát rồi hành lễ với khu đất hoang trước mặt.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền trở nên nghiêm nghị hẳn.

Diệp Huyền sững sờ, hành lễ á?

Lúc này, nữ tử thần bí đột nhiên khẽ hành lễ với Kiếm Chủng: “Chư vị thúc thúc, bá bá đã vất vả rồi!”

Nữ tử thần bí bước vào khu Kiếm Chủng, nàng liếc nhìn khắp xung quanh rồi nói: “Kiếm đạo của ngươi là đạo của nữ tử váy trắng kia. Đạo của nàng ta đương nhiên không tồi, thế nhưng nàng ta chỉ đưa ra cho ngươi phương hướng kiếm đạo, còn ngươi lại chẳng hiểu biết nhiều về kiếm đạo. Như vậy thì dù ngươi có tu luyện nữa, tu luyện mãi cũng khó luyện thành kiếm đạo thuộc về mình. Bất cứ một đạo nào đều không thể đi theo lối mòn, kiếm tu chúng ta cũng không ngoại lệ!”

Nữ tử thần bí nói: “Nhanh lên.”

Lúc này hắn thấy bất ngờ vô cùng.

Mặc dù những hư ảnh này đều không phải chân thân, song ai cũng có kiếm ý vô cùng mạnh. Không chỉ có vậy, những người này đứng ở đó trông cứ như những thanh kiếm sắc nhọn, cảm giác như bọn họ sắp chém nứt cả đất trời vậy.

Nói đến đây, nàng trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ngươi hành lễ tiếp đi!”

Quá mạnh!

Nàng vừa dứt lời thì Kiếm Chủng bỗng xuất hiện một hư ảnh.

Một lúc sau, có ba mươi sáu hư ảnh xuất hiện!

Diệp Huyền do dự một lát rồi đi qua.

Diệp Huyền bị nhìn mà cảm thấy kì lạ vô cùng, những kiếm tu này quen hắn hả?

Hắn ngẩn ngơ ngay tại chỗ, sắp toang rồi hả?

Những kiếm tu trước mắt e là có tu vi kiếm đạo chẳng thua kém gì chủ nhân của thanh kiếm trên đỉnh tháp.

Kiếm tu khẽ mỉm cười: “Ngươi có muốn học không?”

Có thể tưởng tượng được, nếu những kiếm tu này còn sống thì phải ghê gớm đến mức độ nào!

Diệp Huyền cung kính hành lễ: “Mong tiền bối chỉ giáo!”

Kiếm tu mỉm cười: “Kiếm đạo của ta nói khó cũng không khó, nói không khó cũng không phải không khó, phải xem ngươi giác ngộ ra sao rồi!”

Diệp Huyền gật đầu.

Ánh mắt của những kiếm tu kia đổ dồn lên người Diệp Huyền. Khi nhìn thấy hắn, bọn họ đều sững sờ, sau đó trên gương mặt thoáng thấy ý cười.

Mà lúc này, một giọng nói vang lên ngay bên tai hắn: “Một kiếm ban nãy như thế nào?”

Diệp Huyền nhìn vị kiếm tu vừa nói chuyện kia, vị kiếm tu đó bèn mỉm cười: “Kiếm đạo của ta có lúc hư, có lúc thực, lúc nào cũng có thể thay đổi.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Kiếm đạo của tiền bối là?”

Lúc này, nữ tử thần bí đột nhiên nhìn Diệp Huyền nói: “Tới đó đi!”

Lúc này, một vị kiếm tu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Diệp Huyền đang định nói gì đó thì một thanh kiếm đã chĩa thẳng vào giữa hai đầu mày của hắn.

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Nữ tử thần bí nói: “Học hỏi cho cẩn thận!”

Kiếm tu mỉm cười: “Nào, xuất kiếm!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn dứt khoát xuất kiếm…

Khoảnh thời gian tiếp theo, hắn ở lại Kiếm Chủng. Ngày nào hắn cũng học hỏi không ngừng nghỉ!

Kiếm đạo!

Những kiến thức về kiếm đạo từ trước đến nay của hắn còn quá ít!

Nữ tử váy trắng cho hắn một hướng đi, thế nhưng lại chẳng chỉ cho hắn quá trình phải đi như thế nào. Hay nói một cách khác, nữ tử váy trắng không biết dạy một người mới luyện kiếm! Dưới tình huống ấy, hắn hầu như phải tự mày mò để nâng cao kiếm đạo của mình!

Mà nếu chỉ dựa vào sự tự mày mò của mình thì vô cùng khó, bởi lẽ có khả năng hắn sẽ lầm đường lạc lối.

Lúc này, trước mắt Diệp Huyền có rất nhiều kiếm tu lớn mạnh có thể giúp hắn tiếp xúc với nhiều loại hình kiếm đạo. Điều này đối với hắn mà nói thì chẳng khác gì cánh cửa lớn dẫn vào kiếm đạo.

Hắn phải hòa nhập!

Trong khoảng thời gian tiếp theo, ngày nào hắn cũng hăng say học tập. Hắn chưa từng nghiêm túc như lúc này, mặc dù thực lực của hắn chưa có dấu hiệu tăng lên nhưng kiến thức kiếm đạo thì đã có tiến bộ.



Thiên Ma tộc.

Nhậm Bình Sinh vẫn đợi bên ngoài lối vào cấm địa, hắn ta bỗng nói: “Vào!”

Vô Hy nhìn Nhậm Bình Sinh, hỏi: “Vào ư?”

Nhậm Bình Sinh trầm giọng nói: “Hai người chúng ta liên thủ thì chắc chắn có thể giết được lão giả kiếm tu kia. Chúng ta cứ đợi mãi ở đây thì quá bị động, hơn nữa có khả năng thư ốc của Diệp Huyền sẽ rơi vào tay kẻ khác mất.”

Vô Hy trầm mặc.

Nhậm Bình Sinh nhìn Vô Hy: “Có liều một phen không?”

Vo Hy im lặng trong chốc lát rồi gật đầu: “Liều một phen đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận