Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3646. Đi rồi! (2)



Chương 3646. Đi rồi! (2)




Nghĩ đến đây, Hung Nghê không khỏi thở dài một hơi. Nàng ta biết, nếu như ngày xưa mình hợp tác với Diệp Huyền thì cuộc đời nàng ta sẽ là một trang khác.
Dựa vào mình để đạt Mệnh Tri ư?
Gần như là không thể!
Chỉ riêng tài nguyên tu luyện thôi cũng đủ khiến nàng ta tuyệt vọng rồi!
Một lát sau, Hung Nghê lại thở dài, sau đó quay người rời đi.

Hồi lâu sau, Diệp Huyền quay về Táng Vực. Hắn vừa mới về Táng Vực thì một nữ tử đã xuất hiện trước mặt hắn.
Tuyết Linh Lung!
Diệp Huyền nhìn Tuyết Linh Lung mà không lên tiếng.
Tuyết Linh Lung đi đến trước mặt Diệp Huyền, khẽ hành lễ: “Sư tôn!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Sao đột nhiên đến tìm ta vậy?”
Tuyết Linh Lung chợt ngẩng đầu, ngay sau đó vô số bông tuyết tuôn ra từ cơ thể nàng. Diệp Huyền híp mắt, hắn đã chuẩn bị trước, lập tức chém mạnh kiếm xuống.
Uỳnh!
Bông tuyết vỡ tan, mà lúc này một đường tuyết liên đột nhiên nhập vào trán hắn!
Uỳnh!
Cơ thể Diệp Huyền run lên, ngay sau đó cả người dần đóng băng từng chút một. Diệp Huyền muốn ra tay nhưng hắn không thể huy động sức mạnh!
Lúc này, Tuyết Linh Lung khẽ nói: “Sư tôn, đừng lãng phí sức lực nữa! Đó là Vạn Lý Băng Phong, thần khí chí cao mà tiên tô cho Đại Tuyết Sơn chúng ta. Trong đó có sức mạnh thần bí mà tiên tổ để lại, với thực lực hiện giờ của ngươi, ngươi không thể phá giải nó đâu! Đương nhiên, ngươi cũng yên tâm đi, nó tiến vào cơ thể ngươi nhưng sẽ không giết ngươi, chỉ phong ấn tu vi của ngươi mà thôi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Hóa ra là Tuyết Sơn Vương ra tay với ta! Chỉ là ta không hiểu, tại sao hắn ta không tự ra tay mà phải thông qua ngươi?”
Tuyết Linh Lung lắc đầu: “Không biết! Nhưng ta đoán có thể hắn ta muốn đối phó tộc trưởng Ác tộc!”
Cổ Sầu!
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tại sao hắn ta không giết ta mà chỉ phong ấn tu vi của ta?”
Tuyết Linh Lung lại lắc đầu: “Không biết nữa, có điều, ta đoán chắc là liên quan đến người phía sau sư tôn đấy. Hiện giờ có lẽ tiên tổ vẫn chưa muốn chọc vào người phía sau ngươi mà chỉ muốn đối phó với Ác tộc!”
Diệp Huyền thở dài một hơi.
Thực ra khi thấy Tuyết Linh Lung là hắn đã phòng bị rồi!
Nhưng hắn không ngờ Tuyết Sơn Vương lại đối phó hắn.
Tuyết Linh Lung nhìn Diệp Huyền: “Sư tôn, ngươi đừng phản kháng, món thần vật kia ở trong cơ thể ngươi, nếu ngươi phản kháng thì có thể sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không phản kháng!”
Tuyết Linh Lung khẽ gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người và biến mất, thế nhưng sau đó lại nhanh chóng quay lại trước mặt Diệp Huyền: “Sư tôn, tại sao ngươi không đi?”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Tu vi của ta bị ngươi phong ấn rồi thì ta đi kiểu gì? Nha đầu, ngươi hỏi câu đấy là đang cố ý muốn thăm dò xem ta còn tu vi hay không chứ gì?”
Tuyết Linh Lung gật đầu một cách thành thật, nàng do dự rồi bảo: “Ngươi sẽ không trách ta chứ?”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Linh Lung cô nương, từ giờ trở đi chúng ta là kẻ địch rồi! Ngươi có thể tàn nhẫn với ta một chút, hiểu chứ? Ta thực sự không thích kiểu hai bên là kẻ địch rồi nhưng vẫn mập mờ, cuối cùng lại tương ái tương sát gì đó, quá máu chó! Ngươi hiểu không?”
Tuyết Linh Lung trầm mặc một hồi rồi gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn xòe tay ra, hai sợi xích sắt xuyên qua xương cốt Diệp Huyền. Ngay sau đó, nàng kéo Diệp Huyền đi về phía bầu trời xa xa.
Diệp Huyền vội hỏi: “Ngươi làm gì thế?”
Tuyết Linh Lung nói: “Ngươi muốn ta tàn nhẫn với ngươi một chút mà!”
Vẻ mặt Diệp Huyền cứng đờ: “Ngươi có thể tàn nhẫn một chút, nhưng mà… ngươi phải tôn trọng kẻ địch của mình, hiểu chưa?”
Tuyết Linh Lung lắc đầu: “Kẻ địch không xứng đáng được tôn trọng!”
Diệp Huyền còn muốn nói gì đó, Tuyết Linh Lung bỗng thét: “Im miệng! Còn nói chuyện nữa ta lột sạch y phục rồi kéo ngươi đi đấy!”
Diệp Huyền: “…”
Cứ thế, Tuyết Linh Lung kéo Diệp Huyền đi về phía Đại Tuyết Sơn.
Mặt Diệp Huyền đen sì, cái miệng của hắn láo quá mà!
Mẹ kiếp!
Một lát sau, Tuyết Linh Lung kéo Diệp Huyền tới Đại Tuyết Sơn rồi khóa hắn vào một cái cột, sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đừng có giở trò quỷ gì, bằng không tiên tổ sẽ không hạ thủ lưu tình đâu!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi thả ta ra, ta không còn tu vi thì làm gì làm được gì!”
Tuyết Linh Lung trầm mặc.
Diệp Huyền lại nói: “Tiên tổ của ngươi để lại thứ kia trong cơ thể ta, nếu như ta có thể phá giải thì ngươi thấy ngươi có kiềm chân ta được không? Mà nếu như không thể phá giải thì ta có uy hiếp ngươi được sao?”
Tuyết Linh Lung trầm mặc một hồi rồi nói: “Tiên tổ rất mạnh, tốt nhất là ngươi đừng có làm bừa. Ta thấy tiên tổ không có ý muốn giết ngươi, có lẽ hắn ta chỉ muốn nhốt ngươi lại, không cho ngươi giúp Ác tộc mà thôi!”
Diệp Huyền mỉm cười, hắn không đáp lời.
Tuyết Linh Lung phất tay phải, xích sắt trên người Diệp Huyền bèn biến mất.
Nàng nhìn Diệp Huyền: “Ngươi có thể đi lại thoải mái, đừng xuống núi là được!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Tiểu tháp, đến lúc ngươi thể hiện rồi!”
Sau một hồi trầm mặc, tiểu tháp nói: “Tiểu chủ, ta chỉ là một cái tháp!”
Diệp Huyền: “…”
Hết chương 3646.



Bạn cần đăng nhập để bình luận