Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3575. Ca ca của ta!



Chương 3575. Ca ca của ta!




Thần Đạo Quốc ở chỗ nào?
Nghe nữ tử váy trắng nói vậy, vẻ mặt các cường giả thần bí phía không xa lập tức thay đổi. Bọn họ đều bò rạp xuống, cơ thể run bần bật, sợ hãi đến đỉnh điểm.
Phía sau cách bọn họ vài vạn trượng là một mảng tối đen, đến cả đệ thập trùng thời không cũng bị hủy diệt.
Nơi đó vốn là nhà của bọn họ!
Một khắc trước, nữ tử váy trắng cũng hỏi bọn họ một câu như vậy, một khắc sau nhà của bọn họ đã mất!
Thần Đạo Linh nhìn nữ tử váy trắng: “Nhà ta ở đâu ư?”
Nữ tử váy trắng lắc đầu: “Không cần ngươi chỉ nữa!”
Nói đoạn, Hành Đạo Kiếm trong tay nàng bỗng bay đi.
Trông thấy nữ tử váy trắng ra tay, đôi đồng tử của Thần Đạo Linh bèn co lại. Mặc dù chỉ là một hư tượng, song nàng ta không hề khinh địch. Khi nàng ta chuẩn bị ra tay thì thanh kiếm trông có vẻ rất chậm kia đột nhiên xuyên qua trán nàng ta!
Uỳnh!
Cơ thể Thần Đạo Linh trở nên hư ảo!
Nàng ta nhìn nữ tử váy trắng: “Xem thường ngươi rồi!”
Nàng ta vừa dứt lời thì đôi đồng tử bỗng co lại.
Thần Đạo Quốc, trong hoàng cung, một thanh kiếm xuyên thẳng giữa trán Thần Đạo Linh!
Thần Đạo Linh trợn tròn hai mắt, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Sao có thể?
Đây là ý nghĩ đầu tiên của nàng ta.
Sao đối phương có thể đâm kiếm vào bản thể của nàng ta trong khi cách nhiều tinh vực như vậy?
Đây là chuyện hoàn toàn không thể!
Đúng lúc ấy, cơ thể nàng ta và linh hồn dần biến mất với một tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được.
Mùi của cái chết khiến đầu óc Thần Đạo Linh trở nên thanh tỉnh!
Nàng ta vội vàng nhìn Diệp Huyền: “Ta biết Niệm cô nương!”
Diệp Huyền nói: “Thanh Nhi, tha cho nàng một mạng!”
Dứt lời, thanh kiếm giữa trán Thần Đạo Linh đột nhiên biến mất. Cơ thể nàng ta mềm nhũn rồi ngã xuống.

Trong một tinh không nào đó, nữ tử váy trắng xòe tay ra, một đường kiếm quang rơi vào lòng bàn tay nàng, là Hành Đạo Kiếm!
Nữ tử váy trắng quay người nhìn đám cường giả thần bí kia: “Muốn giữ mạng không?”
Hàng vạn người kia gật đầu.
Nữ tử váy trắng xòe tay ra, một bức tranh xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Nàng mở bức tranh ra: “Ca ca của ta!”
Mọi người sững sờ.
Ý gì đây?
Thấy mọi người không trả lời, nữ tử váy trắng bèn nhíu mày. Chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt mọi người thay đổi, trong đó nam tử đi đầu vội vàng nói: “Từ giờ trở đi ca ca của tiền bối chính là ca ca của chúng ta, à không là chủ nhân của chúng ta! Chúng ta sẽ đi theo chủ nhân!”
Nói đoạn, hắn ta và đám cường giả thần bí phía sau quay người rời đi.
Thấy nữ tử váy trắng không ra tay, nam tử đi đầu lập tức thở phào một hơi.
Mẹ kiếp!
Suýt chút nữa thì chết cả lũ!
Đây rốt cuộc là vị thần tiên phương nào?
Lúc này, một lão giả trầm giọng nói: “Đại Thiên Tôn, hiện giờ chúng ta phải làm sao?”
Đại Thiên Tôn trầm mặc một lát rồi nói: “Đi tìm thiếu niên kia!”
Lão giả nhíu mày: “Thật sự phải nhận thiếu niên đó là chủ sao?”
Đại Thiên Tôn phẫn nộ: “Sao nào, nhận hắn làm chủ thì chúng ta rất thiệt sao?”
Lão giả do dự một lát rồi nói: “Tốt xấu gì chúng ta cũng thuộc nền văn minh cấp mười, lại đi nhận người khác làm chủ, chuyện này…”
Đại Thiên Tôn nhìn chằm chằm lão giả: “Văn minh cấp mười? Ngươi nhìn cho rõ! Đến ngay cả một nhát kiếm của người ta mà chúng ta còn chẳng đỡ được, một kiếm cũng không đỡ được đấy!”
Vẻ mặt lão giả có hơi khó coi.
Đại Thiên Tôn chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Tại sao nàng ta không giết chúng ta? Là bởi nàng ta nhân từ ư? Không hề! Đó là bởi chúng ta sẵn sàng thần phục ca ca của nàng ta! Hiểu chưa?”
Lão giả gật đầu: “Ta hiểu rồi! Chỉ là chúng ta tìm thiếu niên kia kiểu gì?”
Đại Thiên Tôn trầm mặc một hồi rồi nói: “Ban nãy chẳng phải có một hư tượng nữ tử xuất hiện sao? Chúng ta có thể đi tìm nàng ta thông qua thời không ấn kí mà nàng ta để lại, chắc là nàng ta biết thiếu niên kia đang ở đâu!”
Nói đoạn, hắn ta bèn đưa đám cường giả biến mất.

Thần Đạo Quốc, bên trong đại điện, Diệp Huyền ngồi sang một bên, chầm chậm thưởng trà.
Thần Đạo Linh thì ngồi bên cạnh trị thương, mặc dù nữ tử váy trắng đã thu kiếm nhưng đường kiếm kia đã đả thương thần hồn của nàng ta, giờ nàng ta suy nhược vô cùng!
Hồi lâu sau, vẻ mặt Thần Đạo Linh đã khôi phục hơn chút ít, nàng ta nhìn Diệp Huyền ngồi phía không xa: “Nàng ta là ai!”
Diệp Huyền nói: “Muội muội của ta!”
Thần Đạo Linh trầm mặc.
Diệp Huyền nhìn nàng ta: “Xưng hô như thế nào?”
Thần Đạo Linh nói: “Thần Đạo Linh!”
Diệp Huyền gật đầu: “Linh cô nương, chúng ta đàm luận đạo lí chút đi! Trước đó ta đã gặp công chúa của quý quốc, cũng chính là A Đạo Linh ấy. Nàng ta cứ bắt ta phải hành lễ với nàng ta, ta không làm, sau đó nàng ta bèn ra tay với ta. Tiếp đó thì ta giết nàng ta! Linh cô nương, ngươi nói xem đây là lỗi của ai?”
Thần Đạo Linh liếc nhìn hắn: “Ai ra tay trước thì người đó sai!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta tới Thần Đạo Quốc, tiểu hầu gia của Thần Hầu Phủ đột nhiên tới chọc ta, ta…”
Thần Đạo Linh nói: “Diệp công tử, ta hiểu ý của ngươi!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ngươi không hiểu đâu! Thanh Nhi ra tay nên ngươi mới chịu yên lặng ngồi đây nghe ta giãi bày đầu đuôi sự việc, nếu Thanh Nhi không ra tay thì ngươi sẽ không nghe ta nói. Như lúc trước ngươi nói với ta ấy, cái gọi là đạo lí được xây dựng bởi thực lực!”
Nói đoạn, hắn bèn đứng dậy, đi đến trước mặt Thần Đạo Linh: “Linh cô nương, ta thực sự rất muốn giết ngươi, thậm chí muốn hủy diệt luôn Thần Đạo Quốc của ngươi! Bởi vì từ đầu đến giờ ta thực sự rất tức giận, nhưng ta không bảo Thanh Nhi làm như vậy, ngươi có biết vì sao không?”
Nói đoạn, hắn bèn đi ra ngoài điện.
Hết chương 3575.



Bạn cần đăng nhập để bình luận