Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1586: Trộm trứng

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Làm gì thế?”

Tiểu nữ hài chỉ về phía xa, không đáp lời.

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì tiểu nữ hài lại gia tăng tốc độ. Tốc độ của nàng nhanh vô cùng, Diệp Huyền thầm kinh ngạc và cũng vội vàng tăng tốc.

Trên đường đi, hắn lại hỏi: “Đi đâu thế?”

Tiểu nữ hài chỉ về phía xa, vẫn không nói gì cả.

Diệp Huyền thấy hơi khó hiểu, rốt cuộc tiểu nữ hài muốn đưa hắn đi đâu?

Một lúc sau, tiểu nữ hài đưa hắn tới một sơn mạch. Băng quan rừng cây và một con sông nhỏ, nàng đưa hắn tới một sơn động. Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, sơn động âm u, không giống một nơi an toàn.

Sau khi đi khoảng một khắc trong sơn động, tiểu nữ hài bỗng nhiên dừng lại. Nàng chỉ về phía xa xa, Diệp Huyền cũng nhìn theo. Nơi đó có mấy quả trứng to như trái dưa hấu. Ở chỗ cách mấy quả trứng không xa có một con yêu thú đang nằm, à không, phải nói là dị thú mới đúng.

Diệp Huyền nhìn con yêu thú đó, trông nó khá giống con hổ, toàn thân màu xanh đen, có ba cái đuôi, trên lưng có vết kiếm đâm, dưới bốn chân có hỏa quang màu lam đậm.

Tiểu nữ hài đột nhiên kéo lấy cánh tay hắn đi tới trước mặt con dị thú. Diệp Huyền âm thầm nâng cao cảnh giác, mặc dù thực lực của tiểu nữ hài rất mạnh thế nhưng khi đối mặt với dị thú ở nơi này, hắn không thể coi thường được.

Sắc mặt Diệp Huyền trở nên kì quái.

Hắn chau mày.

Bên trong sơn động, tiểu nữ hài chỉ mấy quả trứng trên mặt đất, ý của nàng rất rõ ràng.

Nó đã chết rồi!

Diệp Huyền sững sờ!

Có điều, khi tới trước mặt con dị thú kia, hắn bỗng sững sờ.

Trộm trứng?

Tiểu nữ hài đưa hắn tới đây làm gì? Trộm trứng hả?

Dị thú gì đây?

Diệp Huyền trầm mặc.

Lúc này, tiểu nữ hài lại chỉ về phía con yêu thú cách mấy quả trứng không xa.

Hắn biết, chắc là tiểu nữ hài quen biết con dị thú này.

Con dị thú này không có khí tức!

Diệp Huyền nhìn tiểu nữ hài, tiểu nữ hài khẽ vỗ chân con dị thú, sau đó chỉ về phía mấy quả trứng.

Hình như nuôi một con tiểu dị thú cũng không tồi đó chứ!

Tiểu nữ hài gật đầu.

Nói đoạn, hắn lại nhìn tiểu nữ hài, mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi!”

Mí mắt Diệp Huyền bỗng co giật, bên trong quả trứng này là một con tiểu dị thú?

Hắn biết, ở trong dãy núi này chắc chắn có rất nhiều dị thú.

Hắn đi tới chỗ mấy quả trứng. Lúc này, một quả trứng trong số đó bỗng động đậy.

Thực ra đổi một góc nhìn khác thì năm ấy, cách làm của tiên tri là rất nhân từ!

Mặc dù như vậy sẽ hạn chế sự tự do của dị thú, thế nhưng nếu những con dị thú này ra ngoài thì chắc chắn thế giới bên ngoài sẽ đại loạn!

Thực ra hắn thấy tiên tri không cho những con dị thú này ra ngoài là đúng.

Tiểu nữ hài đột nhiên ôm quả trứng đó lên rồi đưa cho Diệp Huyền, Diệp Huyền hỏi: “Ngươi muốn ta nuôi nó sao?”

Tiểu nữ hài gật đầu.

Diệp Huyền nắm tay tiểu nữ hài, tiểu nữ hài không từ chối. Cứ thế, hai người rời khỏi sơn động.

Trên đường đi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa. Ở nơi đó là những dãy núi cao vút.

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được!”

Cất xong, Diệp Huyền quay đầu nhìn con yêu thú đã không còn kia: “Ta sẽ giúp ngươi nuôi chúng!”

Hắn nghĩ ngợi một lát, sau đó cất luôn sáu quả trứng đó vào trong Giới Ngục tháp.

Hắn cất quả trứng vào trong Giới Ngục tháp, lại liếc nhìn những quả trứng còn lại, đếm nhẩm trong lòng, tổng cộng có sáu quả.

Nếu đổi lại là nữ tử váy trắng thì e là Dị Thú kinh kia đã chết từ lâu rồi.

Còn những con dị thú ở đây cũng phải chịu tai họa!

Nữ tử váy trắng!

Nhắc tới nữ nhân này, Diệp Huyền bỗng hơi nhớ nàng.

Đã lâu rồi hắn không gặp nàng!

Cũng không biết hiện giờ nàng ra sao rồi!

Diệp Huyền lắc đầu, thu hồi tâm tư, hắn quay đầu nhìn tiểu nữ hài đi bên cạnh mình, khẽ xoa đầu nàng, tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn hắn.

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi có tên không?”

Tiểu nữ hài chớp mắt, không đáp lời.

Chỉ trong chớp mắt, mặt đất trong phạm vi ngàn dặm quanh đó bắt đầu nứt vỡ, vô số ngọn núi cũng bị hủy diệt.

Uỳnh uỳnh!

Tiểu Phạn ngẩn người tại chỗ, một lát sau nàng bỗng siết chặt hai tay, ánh mắt trở nên hung tợn và gào lên: “A!”

Tiểu Phạn nhìn con chó thoi thóp trên mặt đất mà ngẩn người, sau đó ném thanh kiếm gỉ xuống rồi bổ nhào về phía con chó. Đúng lúc ấy, con chó bỗng nổ tung và hóa thành một đám sương màu máu!

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức tái mét.

Diệp Huyền vội vàng đi tới trước mặt Tiểu Phạn ở phía không xa. Trước mặt nàng là con chó nhỏ. Lúc này, con chó đang thoi thóp, cơ thể nó không ngừng co giật, trong miệng toàn là máu tươi.

Tiểu nữ hài chớp mắt, Diệp Huyền mỉm cười: “Như vậy thuận miệng hơn!”

Tiểu nữ hài gật đầu, rất rõ ràng nàng đã đồng ý.

Diệp Huyền mỉm cười, đúng lúc ấy phía xa xa truyền tới một tiếng nổ.

Thấy vậy, Diệp Huyền bèn tái mặt. Hắn ngẩng đầu nhìn, khi trông thấy nơi phát ra tiếng nổ thì đôi đồng tử của hắn co lại!

Là Đại Đạo thôn!

Hắn ngoảnh đầu nhìn Tiểu Phạn, còn Tiểu Phạn thì chẳng thấy đâu nữa.

Diệp Huyền hoảng hốt, bèn xông lên phía trước, khi tới được Đại Đạo thôn cũng sững người.

Lúc này, Đại Đạo thôn đã bị san bằng.

Con chó đâu rồi?

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thế sau này ta gọi ngươi là Tiểu Phạn nhé, ngươi thấy sao?”

Tiểu nữ hài gật đầu.

Diệp Huyền khẽ chau mày: “Chỉ một chữ này thôi sao?”

Phạn?

Tiểu nữ hài bỗng dừng bước, nàng lấy thanh kiếm gỉ của mình rồi vẽ lên mặt đất. Rất nhanh sau đó, một chữ xuất hiện trước mặt Diệp Huyền: Phạn.

Diệp Huyền lại hỏi: “Không có?”

Khoảnh khắc ấy, cả Vĩnh Sinh chi địa đều chấn động, vô số dị thú dị linh đều nhìn về phía Đại Đạo thôn.

Trước mặt Diệp Huyền, Tiểu Phạn điên cuồng đấm hai tay lên mặt đất. Nàng gào thét, nước mắt tuôn như suối.

Diệp Huyền đứng sau lưng Tiểu Phạn mà trầm mặc.

Hắn biết tình cảm giữa Tiểu Phạn và con chó. Có thể nói, con chó là một sự tồn tại vô cùng quan trọng trong lòng nàng. Nó không chỉ là một con thú cưng mà còn là một người bạn, người bạn duy nhất trong những năm này của nàng.

Mấy năm nay con chó vẫn luôn ở bên cạnh nàng.

Có thể nói, nó còn quan trọng hơn cả tính mạng của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận