Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3584. Chuyên trị hống hách không phục! (2)



Chương 3584. Chuyên trị hống hách không phục! (2)




Vừa rời khỏi đó thì hai người đã trông thấy Thiên Uyên thánh nữ, bên cạnh Thiên Uyên thánh nữ còn có một nam tử.
Hung Nghê nhìn Diệp Huyền, nàng cười: “Bạn ngươi à?”
Diệp Huyền lắc đầu.
Hung Nghê khẽ cười, cũng không nói gì nữa.
Lúc này, nam tử bên cạnh Thiên Uyên thánh nữ đột nhiên nói: “Ngươi là người Thần Đạo Quốc?”
Diệp Huyền nhìn nam tử: “Ngươi là?”
Nam tử mỉm cười: “Phương Lâm!”
Diệp Huyền quan sát nam tử, đây là lão đại bên Thần Đạo Quốc ở Vạn Vực chi thành - Phương Lâm đây mà!
Phương Lâm liếc nhìn Hung Nghê bên cạnh Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Diệp công tử, vị này là?”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Hung Nghê bỗng bảo: “Ta là muội muội của hắn!”
Muội muội!
Diệp Huyền cạn lời, lại muội muội!
Phương Lâm khẽ mỉm cười: “Muội muội ư?”
Hung Nghê bảo: “Ngươi có ý kiến gì sao?”
Phương Lâm nhìn chằm chằm nàng: “Chắc là cô nương ra từ trong kia nhỉ!”
Hung Nghê gật đầu: “Đúng vậy!”
Nghe vậy, Phương Lâm và Thiên Uyên nữ tử bèn nhìn nhau. Tiếp đó, Phương Lâm nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử cũng tài phết đấy, chúng ta tốn mười mấy năm mà vẫn chưa thể bước vào bí cảnh đó. Hôm nay công tử vừa tới đã vào được, đúng là lợi hại!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng! Đừng có vòng vo tam quốc nữa!”
Phương Lâm mỉm cười: “Diệp công tử, nếu ngươi đã thẳng thắn vậy thì ta cũng nói thẳng! Di tích, chúng ta muốn chia!”
Diệp Huyền lắc đầu cười, sau đó hắn nhìn Hung Nghê: “Nàng ta bước ra từ di tích đó, nếu các ngươi muốn chia thì tìm nàng ta ấy!”
Hung Nghê!
Phương Lâm và Thiên Uyên thánh nữ nhìn Hung Nghê, thực ra mục tiêu thực sự của bọn họ là Hung Nghê. Nàng đi ra từ di tích đó!
Hung Nghê nhìn hai người kia, nàng cười: “Các ngươi muốn chia à?”
Hai người kia dấy lên vẻ phòng bị, lúc này Hung Nghê đột nhiên bước lên phía trước một bước. Chỉ trong chốc lát, Phương Lâm và Thiên Uyên thánh nữ đều bùng cháy!
Sắc mặt hai người lập tức thay đổi, bọn họ phản kháng nhưng không hề có tác dụng!
Khoảnh khắc ấy cả hai đều sợ hãi.
Hung Nghê đột nhiên nhìn Diệp Huyền, nàng cười: “Nếu như ngươi cầu xin cho bọn họ thì ta có thể bỏ qua cho bọn họ!”
Nghe vậy, hai người Phương Lâm bèn nhìn Diệp Huyền, ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin.
Diệp Huyền mỉm cười: “Hung Nghê cô nương, giết hay không giết là chuyện của ngươi, liên quan gì đến ta đâu? Ngươi muốn giết thì giết, không muốn giết thì không giết, đừng dính đến ta!”
Hung Nghê cười nói: “Thế thì ta giết đây!”
Lúc này, Phương Lâm đột nhiên gằn giọng nói: “Diệp Huyền, nếu như hôm nay ta chết tại đây, Thái Nhất tộc sẽ không tha cho ngươi đâu!”
“Đậu má!”
Diệp Huyền khó mà tin được: “Đại ca à, ngươi phân biệt rõ đi chứ, người giết ngươi là tiểu cô nương này chứ liên quan gì đến ta? Ngươi bị thiêu đến mức hồ đồ rồi à?”
Phương Lâm thấy hơi điên tiết: “Ngươi có thể cứu hai người bọn ta!”
Diệp Huyền hỏi ngược lại: “Sao ta phải cứu ngươi?”
Phương Lâm gào lên: “Thái Nhất tộc chúng ta sẽ không tha cho ngươi!”
Lúc này, Thiên Uyên thánh nữ đột nhiên nói: “Nếu Diệp công tử đồng ý giúp, Thiên Uyên Thánh Tông chúng ta sẽ cảm tạ hậu hĩnh!”
Diệp Huyền nhìn Hung Nghê: “Nữ nhân này nói cũng êm tai, thả nàng ta đi!”
Hung Nghê nhếch miệng: “Nể mặt tiểu ca ca đấy!”
Nói đoạn, nàng bèn phất tay phải. Ngọn lửa trên người Thiên Uyên thánh nữ bèn biến mất. Thiên Uyên thánh nữ mềm nhũn ngã trên đất.
Phương Lâm thì sững sờ.
Hắn ta còn muốn nói gì đó, song Diệp Huyền lại bảo: “Người nam thì ta không biết!”
Phương Lâm: “…”
Một lát sau, Phương Lâm bị ngọn lửa thần bí kia thiêu thành hư vô.
Diệp Huyền nhìn Thiên Uyên thánh nữ, lúc này nàng ta suy yếu vô cùng, như thể có thể hồn bay phách tán bất cứ lúc nào vậy!
Thiên Uyên thánh nữ nhìn Diệp Huyền, nàng ta yếu ớt nói: “Đa tạ!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi nói sẽ cho ta lợi ích đấy!”
Thiên Uyên thánh nữ gật đầu: “Ta sẽ!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta đợi đấy!”
Nói đoạn, hắn nhìn Hung Nghê: “Hung Nghê cô nương, ngươi muốn đi đâu?”
Hung Nghê liếm kẹo hồ lô: “Ngươi đi đâu thì ta đi đó!”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Ý ngươi là sao hả?”
Hung Nghê mỉm cười: “Ý trên mặt chữ chứ sao!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hung Nghê cô nương, hiện giờ ngươi đã được giải thoát rồi, ngươi muốn báo thù thì cứ đi tìm Thần Khâm chứ đi theo ta làm gì?”
Hung Nghê mỉm cười: “Ta bị phong ấn lâu quá rồi! Giờ ta cần trị thương!”
Vẻ mặt Diệp Huyền sầm lại: “Ngươi cần trị thương thì ngươi đi theo ta làm gì? Ta cũng đâu thể trị thương thay ngươi?”
Hung Nghê liếm kẹo hồ lô, nàng cười nói: “Tại sao ngươi không muốn ta đi theo ngươi? Ta có thể đánh nhau giúp ngươi mà!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hung Nghê cô nương, ban nãy ta đã nói rồi! Ta không muốn nhúng tay vào chuyện giữa ngươi và Thần Khâm cô nương, càng không muốn quan tâm đến chuyện này. Giờ ngươi đã được giải thoát, muốn làm gì thì làm đi, được không?”
Hung Nghê nhìn hắn và mỉm cười: “Ta không đấy! Ta muốn đi theo ngươi!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Hắn thấy hơi đau đầu, thực sự muốn chém bay nha đầu này quá!
Lúc này, tiểu tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, nha đầu này hống hách quá! Có điều không sao, đợi sau khi ra ngoài, ngươi cho nàng ta cầm Thanh Huyền Kiếm cảm nhận Thiên Mệnh tỷ tỷ rồi nàng ta sẽ ngoan ngoãn thôi! Thiên Mệnh tỷ tỷ nhà chúng ta chuyên trị hống hách không phục mà!”
Diệp Huyền: “…”
Hết chương 3584.



Bạn cần đăng nhập để bình luận