Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 498: Chuyện Của Ngươi, Cũng Là Chuyện Của Thương Kiếm Tông

Giữa sân đột nhiên yên tĩnh lại!

Một lão giả khác hoảng sợ nhìn xem bốn phía, giờ phút này, trong lòng hắn đã giật mình tới cực điểm!

Bởi vì lão giả kia chết ngay bên cạnh hắn, thế nhưng, hắn căn bản không thể phát hiện là ai làm!

Không chỉ hắn, Việt Kỳ ở một bên cũng có chút ngây người.

Là ai đang ra tay?

Trong ấn tượng của nàng, Thương Kiếm tông không có sát thủ a!

Mà đúng vào lúc này, ngoài trăm trượng ở một bên khác, một tên cường giả Chân Ngự Pháp cảnh của Hộ Giới minh đột nhiên bay đầu!

Máu tươi như trụ!

Rất nhanh, cường giả Hộ Giới minh dồn dập ngừng lại, sau đó dựa vào nhau, giờ phút này, bọn hắn không chỉ phải đối mặt với cường giả Thương Kiếm tông, mà còn phải phòng bị người trong bóng tối, có thể nói, phân tâm quá lớn, bởi vậy, thực lực giảm đi nhiều!

Bởi vì giờ khắc này, Lục tôn chủ đã bị Trần Bắc Hàn kiềm chế gắt gao, chiến đấu giữa hai người, ai cũng không dám phân tâm!

Bởi vì khó lòng phòng bị!

Nhìn thấy tình huống không ổn, Mạc Tu vội vàng thông báo Lục tôn chủ, nhưng mà, cũng không thể đạt được câu trả lời chắc chắn.

Giờ khắc này, hết thảy cường giả Hộ Giới minh đều có chút luống cuống.

Nhưng mà không quan hệ, ngược lại vẫn là chuyện tốt!

Qua mấy hơi sau, hơn hai trăm trượng phía bên phải, một tên Chân Ngự Pháp cảnh Hộ Giới minh bị một kiếm xuyên tim mà chết!

Một chút sơ sẩy, chính là vạn kiếp bất phục!

Bọn hắn không sợ đánh giết chính diện, thế nhưng, loại ám chiêu sau lưng này, bọn hắn không thể không kiêng kị a!

Cứ như vậy, trong thời gian ngắn ngủi không đến mười mấy hơi thở, giữa sân đã có năm tên cường giả Hộ Giới minh ngã xuống!

Thế là, thời khắc này, bên phía Hộ Giới minh, đã hoàn toàn rơi vào hạ phong.

Mà trên không, Lục tôn chủ và Trần Bắc Hàn vẫn đang tiếp tục chiến đấu, hai người vẫn không thể phân ra thắng bại!

Hơn nữa, còn quỷ mị thần bí như thế, một chút tung tích cũng không có!

Âm thầm, Diệp Huyền không tiếp tục ra tay, bởi vì cường giả Hộ Giới minh đã dựa vào nhau, nếu hắn ra tay lúc này, nhất định những người kia sẽ hợp lại đối phó hắn trước. Hiện tại, hắn chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi một thời cơ. Ngược lại, hiện tại, nên nóng nảy vẫn là Hộ Giới minh!

Người bên Thương Kiếm tông cũng có chút mộng bức, bởi vì bọn hắn cũng không biết là ai ở trong bóng tối trợ giúp!

Trên Hoang U sơn mạch, đại chiến vẫn đang tiếp tục, có điều, Hộ Giới minh đã bị áp chế toàn diện, chỉ có thể bị động phòng thủ.

Nếu hai người này đã phân ra thắng bại, vậy có nghĩa là chiến đấu sắp kết thúc.

Cả vùng run lên kịch liệt, chỗ hai người rơi xuống trực tiếp sụp đổ!

- Nếu ngươi không giao ra Diệp Huyền, ta cam đoan với ngươi, Thương Kiếm tông ngươi nhất định diệt vong!

Sau nửa canh giờ, phía trên đám mây ở chân trời đột nhiên vang lên một âm thanh nổ vang kinh thiên, rất nhanh, hai bóng người từ trên không rơi nhanh xuống, hai người rơi xuống đất ——

- Trần Bắc Hàn, ngươi sẽ phải trả giá đau đớn thê thảm vì hành vi ngu xuẩn của ngươi!

Cứ như vậy, không ngừng, cường giả Hộ Giới minh ở giữa sân một tên nối tiếp một tên chết đi, mà bên phía Thương Kiếm tông, mặc dù cũng có người hi sinh, thế nhưng, còn lâu mới nhiều bằng Hộ Giới minh.

Nói xong, hắn nhìn về phía Trần Bắc Hàn:

- Diệp Huyền, ta biết ngươi đang ở một nơi bí mật gần đây, ta cho ngươi biết, nếu ngươi không giao ra Bản nguyên tâm, Hộ Giới minh ta nhất định sẽ truy sát ngươi đời đời kiếp kiếp, bất kỳ ai cũng không giữ được ngươi!

Nói xong, hắn nhìn lướt qua bốn phía:

Oanh!

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Hộ Giới minh ngươi muốn Thương Kiếm tông ta diệt vong cũng không phải một ngày hai ngày! Nhưng mà, Thương Kiếm tông ta vẫn sống rất tốt như cũ, không phải sao?

Lục tôn chủ cười lạnh:

Tất cả mọi người ngừng lại, dồn dập nhìn về phía Lục tôn chủ và Trần Bắc Hàn.

Lục tôn chủ nhìn chằm chằm Trần Bắc Hàn, vẻ mặt có chút dữ tợn:

- Lục tôn chủ, hai người chúng ta muốn phân ra sinh tử, sợ là không thể không mất mấy ngày mấy đêm.

Trên mặt đất, Trần Bắc Hàn giương giương ống tay áo, sau đó nhìn về phía Lục tôn chủ cách đó không xa, cười nói:

- Chờ đấy!

Thanh âm vừa dứt, đoàn người quay người rời đi.

Chỉ chốc lát, hết thảy cường giả Hộ Giới minh biến mất ở cuối chân trời.

Phía dưới, Trần Bắc Hàn nhìn về phía chân trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, hắn đột nhiên nói:

- Diệp Huyền đâu?

- Ta ở đây!

Lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ nơi xa, mọi người nhìn qua, chính là Diệp Huyền, thời khắc này, Diệp Huyền cười toét miệng, không biết đang cười cái gì.

Nhìn thấy Diệp Huyền, mọi người đều lắc đầu cười một tiếng.

Vừa nghĩ tới phải hủy đi Tiểu Linh Nhi, Diệp Huyền thật sự có chút không đành lòng, cũng không làm được. Mặc dù nha đầu kia có chút xảo trá, nhưng cũng không phải người xấu gì.

- Không không!

Diệp Huyền vội vàng lắc đầu:

Hủy đi?

- Ta muốn hủy đi Bản nguyên tâm này, chấm dứt hậu hoạn!

Trần Bắc Hàn do dự một chút, sau đó nói:

Diệp Huyền vội vàng đi theo, một bên, Việt Kỳ do dự một chút, cũng đi theo.

Trên một tòa núi nhỏ, Trần Bắc Hàn nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Bản nguyên tâm kia thật sự ở trên người ngươi?

Diệp Huyền gật đầu.

Thấy thế, Việt Kỳ nhịn không được nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nàng muốn nói gì đó, thế nhưng há to miệng, cuối cùng lại không hề nói gì.

Vẻ mặt Trần Bắc Hàn cũng có chút phức tạp:

- Tiểu tử ngươi... Hộ Giới minh nhọc lòng vì Bản nguyên tâm, không nghĩ tới cuối cùng lại rơi vào trong tay ngươi.

Diệp Huyền cười nói:

- Duyên phận!

Nói xong, hắn đi đến nơi xa.

- Đi theo ta!

Trần Bắc Hàn khẽ gật đầu:

- Tông chủ!

Diệp Huyền đi đến trước mặt Trần Bắc Hàn, khẽ thi lễ:

Tiểu tử này, có một số thời điểm thật sự là vô cùng xảo quyệt.

Trần Bắc Hàn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Nếu không hủy đi, sợ là ngày sau sẽ xảy ra việc lớn!

Diệp Huyền cười khổ:

- Tông chủ, sở dĩ Bản nguyên tâm kia nguyện ý đi theo ta, là bởi vì ta đã đáp ứng sẽ bảo vệ nàng, nếu hiện tại phải hủy đi nàng, việc này ta không làm được. Làm người, phải coi trọng chữ tín đúng không?

Trần Bắc Hàn trầm mặc một lát, sau đó hỏi:

- Nó tự nguyện đi theo ngươi?

Diệp Huyền gật đầu.

Trần Bắc Hàn liếc mắt nhìn Diệp Huyền thật sâu:

- Tiểu tử ngươi...

Không thể không nói, giờ phút này, trong lòng hắn vẫn là có chút khiếp sợ, bởi vì hắn thật sự không nghĩ tới, Bản nguyên tâm của Thanh Châu vậy mà lại đi theo Diệp Huyền!

Phải biết, chủng linh vật này, bình thường mà nói, phi thường mâu thuẫn với nhân loại!

Thần bí!

Một cảm giác mà Diệp Huyền mang đến cho hắn, vẫn luôn hết sức thần bí.

Một lát sau, Trần Bắc Hàn trầm giọng nói:

- Hẳn là Hộ Giới minh cũng đoán được ở trên người ngươi, bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi nhất định phải theo ta trở về Thương Kiếm tông!

Một bên, Việt Kỳ gật đầu:

- Trở về!

Trần Bắc Hàn lại nói:

- Nếu ngươi ở lại Thanh Châu này, ngươi căn bản không thể nào tự vệ. Cho ngươi thời gian nửa ngày xử lý sự tình ở Thanh Châu, tốt nhất là để những thân nhân bằng hữu của ngươi đều ẩn núp đi, hoặc là trở về Thương Kiếm tông cùng chúng ta.

Nói đến đây, trong mắt của hắn có một vẻ lo âu:

- Vì Bản nguyên tâm này, khẳng định là Hộ Giới minh có thể làm ra bất cứ chuyện gì!

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Nếu ta đi Thương Kiếm tông, Hộ Giới minh nhất định sẽ điên cuồng nhằm vào Thương Kiếm tông, việc này...

Trần Bắc Hàn lắc đầu:

- Ngươi đã là đệ tử của Thương Kiếm tông ta, chuyện của ngươi, dĩ nhiên chính là chuyện của Thương Kiếm tông ta. Hơn nữa, cho dù không có ngươi, một khi Hộ Giới minh đạt được mục đích, bọn hắn vẫn sẽ không bỏ qua Thương Kiếm tông ta. Mau đi xử lý chuyện của ngươi đi, nửa ngày sau, đi theo chúng ta trở về Trung Thổ Thần Châu.

Diệp Huyền còn muốn nói điều gì, Việt Kỳ ở một bên đột nhiên nói:

- Nhanh đi, chớ lãng phí thời gian!

Diệp Huyền cười cười, sau đó quay người rời đi.

Sau khi Diệp Huyền đi, Trần Bắc Hàn nói khẽ:

- Không ngờ tới, Bản nguyên tâm kia vậy mà lại rơi vào trong tay hắn!

Việt Kỳ nhìn về phía Trần Bắc Hàn:

- Chớ có lợi dụng hắn!

Trần Bắc Hàn lắc đầu cười một tiếng:

- Tiểu sư muội, trong lòng ngươi, Nhị sư huynh của ngươi lại là kẻ vô tình vô nghĩa như vậy sao?

Việt Kỳ nói khẽ:

- Nếu kẻ khác không phá, nếu hắn cam tâm lưu lại Thương Kiếm tông ta, thành tựu ngày sau sẽ không thấp hơn Đại sư huynh.

Trần Bắc Hàn khẽ gật đầu:

- Ta biết. Tiểu tử này, vấn đề lớn nhất chính là xử trí theo cảm tính, nếu không quan tâm quá nhiều, một lòng tu luyện, thành tựu ngày sau nhất định là không kém Đại sư huynh. Nhưng nếu để cho hắn đảm nhiệm chức vị Tông chủ ngày sau, ta sợ hắn sẽ mang theo Thương Kiếm tông đánh nhau mỗi ngày!

Nghe vậy, Việt Kỳ cũng khẽ lắc đầu, tính cách của Diệp Huyền, nàng cũng thấy được một hai, thật sự quá táo bạo.

Chớ thấy hắn bình thường hi hi ha ha, da mặt dày, có lúc còn có chút tính toán nho nhỏ, nhưng nếu chọc giận hắn, hắn sẽ bùng nổ giống như núi lửa!

Trần Bắc Hàn đột nhiên nói:

- Thôi, những sự tình này đều là sự tình của ngày sau, lúc này nói đến vẫn còn quá sớm a!

Nói xong, hắn nhìn về phía Việt Kỳ:

- Có biết người âm thầm ra tay lúc trước là ai không?

Việt Kỳ lắc đầu.

Trần Bắc Hàn khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Mà Việt Kỳ lại nhìn thoáng qua nơi xa, hướng Diệp Huyền rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận