Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 989: Ta Chọn Cái Thứ Hai!

Một lúc lâu sau, Cự Long tiến vào sâu trong tinh không, mà bọn hắn vẫn còn bên trong phạm vi của vũ trụ hỗn độn.

Bên cạnh Nam Cung Uyển, Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Nam Cung cô nương, chuyện ngươi trước kia muốn giết ta, ta sẽ không tính toán với ngươi.

Nam Cung Uyển nhìn Diệp Huyền, mỉm cười:

- Xem ra, ta phải cảm tạ Diệp thành chủ!

Diệp Huyền nhìn sâu vào trong tinh không, nói khẽ:

- Nam Cung cô nương, ta có một chuyện rất tò mò, Thần Quốc cường đại như vậy, có ai từng đi ra bên ngoài vũ trụ hỗn độn chưa?

Nam Cung Uyển yên lặng, một lát sau, nàng gật đầu:

- Thế giới nguy hiểm? Nguy hiểm nhiều không?

Diệp Huyền gật đầu:

- Còn có thể là thế giới như thế nào đây? Giống như thế giới chúng ta! Cũng là một thế giới nguy hiểm!

- Diệp thành chủ, ngươi muốn đi ra bên ngoài nhìn một chút ư?

- Bên ngoài vũ trụ hỗn độn là một thế giới như thế nào?

- Ngươi quá yếu, ra ngoài sẽ chết!

- Rồi!

- Cũng có một chút.

Nam Cung Uyển đáp khẽ:

Diệp Huyền hỏi:

Nam Cung Uyển cười nói:

Yếu!

Diệp Huyền trầm giọng hỏi:

Kể từ lúc tiếp xúc với Thần Quốc trở về sau, hắn phát hiện, bản thân quả thật có chút quá yếu!

Nam Cung Uyển lắc đầu:

Diệp Huyền nhìn về phía nơi sâu xa trong tinh không, trong lòng có chút mờ mịt.

Diệp Huyền hỏi:

Nghe vậy, vẻ mặt Nam Cung Uyển dần dần ngưng trọng lên:

Giết Thiên Đạo!

Một lát sau, Diệp Huyền lại hỏi:

Diệp Huyền nhìn về phía đôi mắt kia:

Thế giới này, cường giả rất rất nhiều!

Phía kia, Tiểu Thất nhìn về phía Trấn Quan Đao cách đó không xa, sau đó khẽ gật đầu. Sau một khắc, Trấn Quan Đao phóng lên tận trời.

Nam Cung Uyển không trả lời.

- Thiên Đạo?

- Thực lực của Thiên Đạo như thế nào?

Diệp Huyền yên lặng.

Đúng lúc này, Hoàng Kim Cự Long đột nhiên tăng thêm tốc độ, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, hiện tại, bọn hắn đã đi sâu vào bên trong tinh không. Ước chừng sau nửa canh giờ, Hoàng Kim Cự Long đột nhiên dừng lại, ở phía trên đỉnh đầu mọi người, một đôi mắt lớn đột nhiên hiện ra.

Đôi mắt đó cứ như vậy nhìn xuống đám người Diệp Huyền, ánh nhìn hờ hững.

- Rất mạnh!

- Chờ một chút nữa, lúc giao thủ ngươi sẽ biết!

Nam Cung Uyển nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Rất mạnh là mạnh cỡ nào?

Bên trong tinh không, từ trong đôi mắt lớn kia, hai đạo sấm sét màu đen đột nhiên bắn ra.

Những nơi lôi điện đi qua, không gian trực tiếp hóa thành hư vô!

Mà lúc này, Trấn Quan Đao ở trên không đột nhiên rút đao chém tới.

Xùy!

Một đao này vung xuống, hai đạo sấm sét kia trong nháy mắt hóa thành hư vô. Mà Trấn Quan Đao cũng không dừng lại, biến thành một thanh đao chém thẳng đến đôi mắt khổng lồ nọ.

Yên lặng trong nháy mắt.

Oanh!

Toàn bộ tinh không đột nhiên rung lên kịch liệt, ngay sau đó, cặp mắt khổng lồ kia chậm rãi mờ đi, còn Trấn Quan Đao cũng đã trở lại phía trên Hoàng Kim Cự Long.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Trấn Quan Đao, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Diệp Huyền:

- Ngươi cùng ta đi vào!

Dường như nghĩ đến điều gì, nàng đột nhiên dừng lại, quay người nhìn về phía Diệp Huyền:

Nói xong, nàng đi về phía cánh cửa.

- Nó giết không được ta!

Tiểu Thất nói khẽ:

Trên cửa, có một chữ màu đen nho nhỏ: Đạo!

Nhìn thấy cánh cửa này, thần sắc mọi người dần dần ngưng trọng lên.

Tiểu Thất quan sát cánh cửa kia, nàng đang muốn nói chuyện, một thanh âm từ bên trong truyền ra:

- Thiên tài đến từ Thần Quốc, tới đây ngồi một chút?

Rõ ràng, đây là đang nói Tiểu Thất!

Tiểu Thất còn chưa nói chuyện, Nam Cung Uyển ở bên đột nhiên nói:

- Không thể!

Hướng Kình cũng là trầm giọng nói:

- Bệ hạ, không thể khinh địch!

Ước chừng một lúc lâu sau, Cự Long ngừng lại, mà ở trước mặt mọi người cách đó không xa, nơi đó có một cánh cửa.

Cự Long bay lượn, trong khoảnh khắc đã tan biến vào sâu trong tinh không.

- Tiến lên!

Lúc này, chân phải Tiểu Thất nhẹ nhàng giẫm một cái:

Chỉ chốc lát, cặp mắt trên không hoàn toàn biến mất.

Thực lực người này quá cường đại!

“…”

Mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt đều là không hiểu.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:

- Được!

Nói xong, hắn cùng Tiểu Thất đi vào bên trong cánh cửa kia.

Bên trong cửa, là một thiên địa khác!

Một hòn đảo nhỏ.

Diệp Huyền cùng Tiểu Thất xuất hiện bên trên một hòn đảo nhỏ, đảo nhỏ không lớn, nước bốn phía trong veo thấy đáy.

Đỉnh đầu, trời xanh mây trắng!

Mà cách đó không xa, trước mặt hai người, một nữ tử đang ngồi. Nữ tử thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ váy trắng, tóc nàng màu trắng, ngay cả lông mày của nàng cũng đều là màu trắng.

Giờ phút này, bạch y nữ tử đang nhìn Diệp Huyền và Tiểu Thất.

Tiểu Thất cùng Diệp Huyền đi tới.

Trước mặt nữ tử, bày một khay trà, nàng làm một tư thế mời.

Tiểu Thất ngồi xuống, Diệp Huyền cũng ngồi xuống theo.

Tầm mắt Diệp Huyền một mực dừng ở mái tóc trắng trên người nữ tử, trong lòng cảm thấy rất là kỳ lạ, nguyên lai đây chính là Thiên Đạo...

Bạch y nữ tử liếc mắt đánh giá Tiểu Thất, cười nói:

- Ngươi so với vị Vũ An Ninh năm đó còn cường đại hơn, cũng càng yêu nghiệt hơn so với nàng!

Tiểu Thất nhìn bạch y nữ tử:

- Ngươi có hai lựa chọn, muốn nghe một chút không?

Bạch y nữ tử cười nói:

- Nghe!

Tiểu Thất gật đầu:

- Một, rời khỏi vũ trụ hỗn độn, vĩnh viễn không nên quay lại; hai, ta giết chết ngươi, khiến ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này!

Diệp Huyền:

“…”

Bạch y nữ tử lắc đầu cười một tiếng:

- Tiểu cô nương, ta phải thừa nhận, ngươi xác thực hết sức yêu nghiệt. Nhưng ngươi nghĩ muốn giết ta, cũng không phải là một chuyện đơn giản!

Tiểu Thất nhìn bạch y nữ tử:

- Ngươi chọn cái thứ hai, phải không?

Bạch y nữ tử mỉm cười:

- Ngươi cũng có hai lựa chọn, nghe một chút chứ?

Tiểu Thất gật đầu:

- Nói!

Bạch y nữ tử nhìn Tiểu Thất:

- Thế giới phía dưới, ngươi có thể quản, nhưng, những gì của ta, ngươi không thể động.

Tiểu Thất hỏi:

- Cái thứ hai thì sao?

Bạch y nữ tử cười nói:

- Ta giết chết ngươi! Diệt Thần Quốc của ngươi!

Tiểu Thất gật đầu:

- Ta lựa chọn cái thứ hai!

Thanh âm vừa dứt, cục diện trong nháy mắt an tĩnh lại.

Tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!

Cái thứ hai!

Lúc Tiểu Thất nói những lời này, Diệp Huyền biết, sự tình đã không còn cách nào dàn xếp được nữa!

Nữ tử tóc trắng cũng không ngoài ý muốn, nàng cười nói:

- Ta hơi tò mò một chút, ngươi giết ta, thật sự là vì những người ở phía dưới kia, hay vì chính bản thân ngươi?

Tiểu Thất nhìn nữ tử tóc trắng:

- Vì chính mình, cũng vì tất cả mọi người phía sau ta.

Nữ tử tóc trắng cười nói:

- Nhưng liệu ngươi đã nghĩ tới hay chưa, nếu như ta chết, sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào đối với vũ trụ hỗn độn? Phải biết, có thể ta là Thiên Đạo cuối cùng của vũ trụ hỗn độn này.

- Thiên Đạo?

Tiểu Thất lắc đầu:

- Ngươi tự xưng!

Nữ tử tóc trắng híp mắt lại, không nói gì.

Tiểu Thất lại nói:

- Thế gian căn bản không có cái thứ gọi là Thiên Đạo, ngươi, chỉ có thể coi là Linh, là tương đối cường đại Linh của mảnh vũ trụ hỗn độn này. Mà ngươi, tự khoe mình là Thiên Đạo, ngự trị chúng sinh, xem chúng sinh chẳng khác nào kiến cỏ. Người trên thế gian, muốn có được căn nguyên nguyên bản của phiến thiên địa này, thì nhất định phải thần phục ngươi, bị ngươi nô dịch! Không có ngươi, thế giới này sẽ tốt hơn!

Nữ tử tóc trắng cười nói:

- Vậy ngươi có biết, nếu không phải ta khống chế căn nguyên đó, với nhân loại tham lam các ngươi, chút căn nguyên ấy e đã sớm tan biến không còn gì! Khi đó sẽ trở thành tiền nhân hưởng phúc, hậu nhân tai ương! Ngươi hiểu chưa?

Tiểu Thất lắc đầu:

- Ngươi cũng không phải vì vũ trụ hỗn độn này, ngươi chẳng qua là vì chính ngươi.

Nữ tử tóc trắng đáp:

- Ta là vì chính ta, nhưng nếu không có ta trấn áp, ngươi có biết vũ trụ này lại sẽ biến thành cái dạng gì không?

Tiểu Thất nói khẽ:

- Chúng ta còn phải cảm tạ ngươi sao?

Nữ tử tóc trắng lắc đầu:

- Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ta không nô dịch sinh linh thiên địa, tuy ta chiếm cứ căn nguyên mảnh vũ trụ hỗn độn này, nhưng ta cũng không có hưởng thụ một mình. Mà những năm gần đây, bởi nhờ sự khống chế của ta, cường giả cấp bậc Đế Cảnh của vũ trụ hỗn độn cực kì ít, ngươi hẳn cũng hiểu, nếu cường giả cấp bậc Đế Cảnh quá nhiều thì sẽ biến thành cái dạng gì.

Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Biến thành cái dạng gì?

Nữ tử tóc trắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Rất nhiều thời điểm, người có thực lực càng mạnh, sẽ càng tham lam. Nếu cường giả cấp bậc Đế Cảnh quá nhiều, kết quả chính là chút căn nguyên này sẽ bị họ hấp thu sạch, thậm chí còn bị họ kiểm soát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận