Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3311: Không cần ngươi phải thích

Huyết mạch chi lực và Thanh Huyền Kiếm là những con bài cuối cùng của hắn, hắn không thể dùng bừa được!

Khoảnh khắc Diệp Huyền xuất kiếm, thanh Thanh Kiếm trong tay hắn bỗng xuất hiện vô số vết nứt!

Dù là Thanh Kiếm thì cũng khó mà chịu nổi sức mạnh từ Bạt Kiếm Định Sinh Tử của Diệp Huyền!

Một đường kiếm xuất hiện, cả đất trời bị hủy diệt!

Khi cảm nhận được sức mạnh to lớn trong kiếm của Diệp Huyền, đôi đồng tử của Tào Tú bèn co lại.

Đây là kiếm của một cường giả Đăng Thiên cảnh ư?

Nàng ta không nghĩ nhiều nữa mà bỗng gấp quạt lại. Tay phải chỉ lên phía trước, trên đầu ngón tay có vô số kim sắc phù văn ngưng tụ!

Thánh Nhân Nhất Chỉ!

Nhục thân của nàng ta sắp tan vỡ rồi!

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nhục thân của Tào Tú càng lúc càng mờ ảo. Cuối cùng, nhục thân biến mất, chỉ còn lại linh hồn!

Diệp Huyền phải lùi cả vạn trượng sau mới dừng lại, mà khi hắn vừa mới dừng lại, cánh tay phải của hắn đã nứt toác, máu tươi bắn tung tóe. Không chỉ có vậy, cơ thể hắn cũng đang nứt vỡ, trông đáng sợ vô cùng!

Tào Tú không đỡ được đường kiếm vừa rồi của Diệp Huyền ư?

Uỳnh!

Tiêu Lâm Lang lại nhìn chằm chằm Diệp Huyền!

Đối đầu trực tiếp!

Tất cả mọi người đều hóa đá!

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một vầng kiếm quang bùng nổ. Ngay sau đó, hai người đồng thời lùi mạnh về phía sau!

Khi đối mặt với kiếm của Diệp Huyền, nàng ta chỉ có thể chọn cách đánh trực tiếp!

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mọi người đều thay đổi!

Cái tên này thực sự chỉ mới Đăng Thiên cảnh?

Ở phía xa xa, Tào Tú cũng lùi hàng ngàn trượng. Mà sau khi nàng ta dừng lại, nhục thân của nàng ta đã trở nên hư ảo!

Kia là Thánh Nhân đấy!

Đại Thánh Nhân mà cũng bị Diệp Huyền đánh tan nhục thân?

Nàng nhận ra từ đầu đến cuối mình đều đã đánh giá thấp hắn!

Tào Tú nhìn Diệp Huyền: "Ngươi đang sỉ nhục trí thông minh của ta à?"

Mọi người đều trợn mắt há mồm!

Đúng là chưa thấy ai dùng bao giờ!

Diệp Huyền nhếch khóe miệng: "Bạt Kiếm Định Sinh Tử, ta tự sáng tạo ra đấy, thế nào?"

Dù sao cứ chém đi đã!

Tào Tú ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền phía không xa: "Kiếm kĩ kia của ngươi là gì?"

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Huyền quay trở lại vị trí cũ!

Uỳnh!

Diệp Huyền chém kiếm xuống, lão giả kia khẽ búng ngón tay.

Tự sáng tạo ra!

Ở phía xa xa, Tào Tú híp hai mắt lại. Nàng ta đang định ra tay thì lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng ta.

Diệp Huyền chém kiếm xuống!

Hắn chẳng buồn quan tâm xem là ai!

Tự hắn sáng tạo ra?

Đừng nói!

Tào Tú trầm mặc.

Diệp Huyền bật cười ha ha: "Ngươi thấy ai sử dụng loại kiếm kĩ này bao giờ chưa?"

Sau khi dừng lại, cơ thể của hắn rung lên!

Diệp Huyền nhìn lão giả, lão giả này mặc trường bào màu xám, bên eo treo một hồ lô rượu. Tóc hắn ta rất dài, mặt hơi đen, trông có vẻ lôi thôi!

Mà khi trông thấy người này, sắc mặt một vài đệ tử bèn thay đổi, bọn họ đồng loạt hành lễ: "Tham kiến tiểu sư thúc!"

Tào Tú khẽ nói: "Sư đệ!"

Tiểu sư thúc!

Đây là nhân vật truyền kì của Đại Linh Thần Cung!

Sáu đại phong chủ đều có chung một sư phụ, thực ra không chỉ có sáu người mà có tận bảy người!

Nhỏ nhất là chính là lão giả lôi thôi này.

Ban đầu hắn ta có thể tự thành lập một phong riêng của mình, nhưng hắn ta không làm như vậy. Còn về nguyên nhân thì không ai biết!

Tiểu sư thúc nhìn Diệp Huyền, hắn ta cầm hồ lô lên uống một ngụm, sau đó nói: "Ngươi cũng khá đấy!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Ngươi xem, nàng ta biết đấy! Thế nhưng nàng ta vẫn cho hắn ta đến gây chuyện với ta! Nói thật thì dựa vào đâu mà ta phải mặc hắn ta làm vậy? Hắn ta gây phiền phức cho ta, dựa vào đâu ta không thể giết hắn ta? Chỉ bởi hắn ta là đệ tử chân truyền? Chỉ bởi hắn ta có một sư tôn lớn mạnh?"

Tào Tú nhìn Diệp Huyền một lát, không lên tiếng.

Nói đoạn, hắn bèn nhìn Tào Tú: "Ta nói có đúng không?"

Diệp Huyền lắc đầu cười: "Ta không hề có suy nghĩ như vậy, ta chỉ đang nghĩ lúc tên Trần Qua kia gây phiền phức cho ta thì ta không tin sư tôn của hắn ta không biết!"

Tiểu sư thúc khẽ gật đầu: "Ngươi thấy ngươi rất ưu tú, cung môn nhất định sẽ không giết ngươi, ngươi có chỗ dựa nên không lo sợ gì đúng không?"

Bảy người!

Mí mắt Diệp Huyền giật giật, mẹ kiếp có tận bảy người!

Tiểu sư thúc nhìn hắn: "Ngươi muốn đấu riêng hay đánh hội đồng? Nếu như đấu riêng thì một mình ngươi đấu với bảy người chúng ta, nếu như đánh hội đồng thì bảy người chúng ta đánh hội đồng ngươi!"

Diệp Huyền: "..."

Mọi người: "..."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Con người sống trên đời hơn nhau ở cái liêm sỉ, các ngươi đừng có vô liêm sỉ như vậy được không!"

Tiểu sư thúc lại uống một ngụm rượu, sau đó nói: "Ngươi hành sự quá quyết tuyệt! Không để lại chút cơ hội hòa hoãn nào..."

Nói đoạn, hắn ta bèn lắc đầu: "Ta không thích cái kiểu tính cách hành sự cực đoan như ngươi!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Ta không cần ngươi phải thích!"

Tiểu sư thúc nói: "Bảy người!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Các ngươi có bao nhiêu sư huynh đệ?"

Tiểu sư thúc lắc đầu: "Nàng ta là sư tỷ của ta, ta giúp nàng ta thì sao gọi là nhúng tay vào chuyện của người khác được!"

Diệp Huyền liếc nhìn lão giả, sau đó nói: "Lão đầu, có phải ngươi tính nhúng tay vào chuyện của người khác không?"

Cũng khá đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận