Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 397: Đừng Nói Nữa, Hôn Ta!

Thương Lan học viện.

Thời khắc này, bầu không khí Thương Lan học viện có chút ngưng trọng, bởi vì tất cả mọi người biết, Ma tông và Quỷ Tông sắp tới.

Đây cũng không phải thế lực bình thường, mà là thế lực đỉnh cấp đến từ Trung Thổ Thần Châu!

Thương Lan học viện so với hai tông này, chênh lệch thực lực quá lớn.

Có điều, toàn bộ Thương Lan học viện, không ai rời đi!

Bởi vì Ma tông và Quỷ Tông ngồi vân thuyền, bởi vậy, tốc độ rất nhanh, ngắn ngủi một ngày, đã tiến vào Sở quốc, mà Sở quốc, trực tiếp đầu hàng.

Ma tông và Quỷ Tông cũng không làm loạn, ngược lại, còn trấn an Sở quốc, cách làm này, càng khiến người Thanh Châu tin vào lời đồn kia, Ma tông và Quỷ Tông tới Thanh Châu, chỉ là vì Diệp Huyền, mà không phải nhằm vào toàn bộ tu sĩ Thanh Châu.

Trong lúc nhất thời, trái tim treo cao của vô số tu sĩ Thanh Châu bỗng hạ xuống. Ngay sau đó, vài người bắt đầu có chút hả hê.

- Biết.

Thác Bạt Ngạn mặc một bộ giáp nhẹ màu mây trắng, giáp nhẹ hơi bó chặt, dáng người nàng vốn đã nở nang, được giáp nhẹ này phụ trợ, thân hình của nàng càng trước sau lồi lõm, rất là nóng bỏng.

- Quốc chủ Ninh quốc Thác Bạt Ngạn mang đến một vạn tinh nhuệ, còn có 100 Kim Ngô vệ, biểu thị nguyện ý cùng tiến lùi với Thương Lan học viện chúng ta.

Bên trong gian phòng, Diệp Huyền quay đầu nhìn qua cửa phòng, tiến vào không phải Lục Cửu Ca, mà là Thác Bạt Ngạn!

Ma tông và Quỷ Tông cũng không dừng lại ở Sở quốc, mà là tiếp tục tiến lên. Mà với tốc độ của bọn hắn bây giờ, nhiều nhất ba canh giờ, có thể đi đến Khương quốc.

Diệp Huyền cũng không nói gì.

Đặc biệt là Càn quốc, càng trực tiếp biểu hiện thái độ đứng về phía Ma tông và Quỷ tông, muốn lên án Diệp Huyền, báo sỉ nhục lúc trước.

Mà một đầu tóc đen dài của nàng được dựng thẳng thành một chùm xâu ở sau gáy, tăng thêm vẻ mặt có chút không giận tự uy của nàng, lộ ra khí khái hào hùng.

Thương Lan học viện, Lục Cửu Ca đột nhiên đi tới bên ngoài gian phòng của Diệp Huyền:

Không chỉ Càn quốc, một vài thế gia và tông môn vậy mà đều đầu phục Ma tông và Quỷ tông....

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, một nữ tử đi vào.

- Ngồi đi!

Yên lặng một chớp mắt, trong phòng truyền đến thanh âm của Diệp Huyền:

Thác Bạt Ngạn không ngồi, nàng cứ nhìn chằm chằm Diệp Huyền như vậy:

Thác Bạt Ngạn đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng cứ nhìn Diệp Huyền như vậy, không nói gì.

Hai người cứ giằng co như vậy khoảng chừng nửa khắc đồng hồ, Diệp Huyền nói trước:

Diệp Huyền cười khổ, nghe Thác Bạt Ngạn nói câu nói này, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân có chút hẹp hòi. Nhưng mà, quả thực ngày đó hắn rất tức giận, bởi vì hắn đi giúp Thác Bạt Ngạn, chỉ đơn giản là muốn giúp nàng, mà không phải muốn thu được gì!

Thác Bạt Ngạn khẽ cúi đầu:

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta không nói!

- Một câu của ta ngày đó, khiến ngươi tức giận đến như vậy?

Diệp Huyền chân thành nói.

- Ngươi nói!

Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói.

- Có chút tức giận. Ta đi Ninh quốc, chỉ là muốn trợ giúp ngươi, cũng không có ý nghĩ gì khác.

- Lúc đó ta rất tức giận!

Nói xong, hắn chỉ chỉ mặt mình:

- Biết không? Với gương mặt anh tuấn của ta, nữ nhân ngấp nghé ta có thể xếp từ Thanh Châu tới Trung Thổ Thần Châu. Mà ngươi lại nói ta đến giúp ngươi là vì muốn thân thể của ngươi, ngươi nói, ta có thể không tức giận sao? Ta...

- Câu nói kia, là ta sai.

- Cho dù tức giận, cũng không tuyệt tình đến mức đi nhanh như vậy.

Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Câu nói của Thác Bạt Ngạn lúc trước, đối với hắn mà nói, giống như một loại coi thường, nghiêm trọng mà nói chính là vũ nhục, cho nên hắn mới tức giận!

Thác Bạt Ngạn nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Không nói!

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Thác Bạt Ngạn đột nhiên đi đến trước mặt hắn:

- Đừng nói nữa, hôn ta!

Diệp Huyền: "..."

Không thể không nói, Diệp Huyền lúc này có chút mộng.

Bởi vì chuyển biến phong cách thật sự quá nhanh a!

Mà làm một nam nhân, sao có thể tàn nhẫn cự tuyệt một nữ tử yêu cầu như vậy đây?

Diệp Huyền đang muốn mở miệng, lúc này, Thác Bạt Ngạn lại đột nhiên quay người rời đi, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất bên trong gian phòng.

- Vậy ngươi lên trước!

Bạch Trạch lãnh đạm nói:

- Lão tử sợ ai sao!

Mặc Vân Khởi trừng mắt liếc Bạch Trạch:

- Mặc Điêu Mao, có phải ngươi sợ hay không?

Bạch Trạch hừ một tiếng:

Ngoài cửa, Lục Cửu Ca giật mình, sau đó nói khẽ:

- Vạn Pháp cảnh...

...

Bên ngoài vùng trời đế đô Khương quốc, hơn hai trăm chiếc vân thuyền lơ lửng, vân thuyền bày ra hình chữ "Nhân", một mảnh đen nghịt.

Trên tường thành, Diệp Huyền lẳng lặng đứng đấy, hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía chân trời, thần sắc bình tĩnh, không nhìn ra vui giận.

Mà hai bên trái phải của Diệp Huyền, là Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi, còn có Kỷ An Chi.

Chỉ bốn người!

Bên cạnh Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi ngẩng đầu liếc mắt nhìn chân trời, nói khẽ:

- Diệp thổ phỉ... Người tới hơi nhiều a!

Nói xong, hắn đã biến mất ở trong phòng.

- Nhanh như vậy?

Nghe vậy, Diệp Huyền nhăn mày lại:

- Ma tông và Quỷ tông đã đến.

Mà lúc này, Lục Cửu Ca đi tới cửa phòng, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Vẻ mặt Diệp Huyền cứng đờ.

Mặc Vân Khởi mặt không biểu tình:

- Ta không lên trước!

Bạch Trạch hừ một tiếng:

- Ngươi chính là sợ chết!

Mặc Vân Khởi liếc qua Bạch Trạch:

- Đó không phải sợ chết, mà là không cần đi chịu chết.

Bạch Trạch đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền một bên đột nhiên cười nói:

- Hai người các ngươi giữ chút khí lực đi, chờ đến khi bắt đầu đánh, các ngươi sẽ mệt!

Mặc Vân Khởi trầm giọng nói:

- Diệp thổ phỉ, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, chúng ta có giúp đỡ hay không!

Bạch Trạch cũng khẽ gật đầu:

- Diệp thổ phỉ, cho chúng ta thấy một cái đáy đi! Để hai chúng ta có một chút niềm tin!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không có giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào bản thân chúng ta!

Vẻ mặt Mặc Vân Khởi cứng đờ, tiếp theo, hắn đi đến trước mặt Diệp Huyền, hết sức chăm chú nói:

- Huynh đệ, chúng ta sẽ bị người đánh chết! Rất thảm!

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Yên tâm, chính nghĩa tất thắng!

Gương mặt Mặc Vân Khởi co quắp một trận, đang muốn nói chuyện, lúc này, trên không nơi xa, một lão giả đi xuống từ trên vân thuyền, lão giả đi tới trên đỉnh đầu đám người Diệp Huyền, hắn nhìn xuống đám người Diệp Huyền:

- Ngươi...

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên phóng lên tận trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận