Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 447: Tôn Trọng? Không Dành Cho Ngươi!

Lý Hàn vẫn lắc đầu:

- Sau khi người này tới Bắc Hàn tông, sau đó không để lại bất cứ tung tích, tựa như hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian! Trừ đó ra, ta nhận được tin tức, Hộ Giới minh cùng Vân Không thành và rất nhiều thế gia đều đang truy tra hạ lạc người này!

Thương Huyền nhíu mày:

- Hộ Giới minh cũng không thể tìm được hắn?

Lý Hàn gật đầu:

- Người này rất thần bí, bản thân cũng không đơn giản!

Thương Huyền trầm mặc một hồi, sau đó nhìn Trần Bắc Hàn!

Trần Bắc Hàn lắc đầu:

- Báo cho Thương Càng, nói hắn cũng lập tức về tông!



- Nửa canh giờ, nhiều nhất nửa canh giờ!

Thương Huyền cùng Lý Hàn đều ngẩn người.

- Nam Cung Ngạn tiểu tử cần bao lâu mới có thể về tông?

Trong điện, Diệp Huyền cùng Việt Kỳ ngồi đối diện nhau.

- Thương Kiếm tông ta đã yên lặng nhiều năm, giờ có kẻ lại coi chúng ta là quả hồng mềm, muốn nắn thì nắn!

Vân Kiếm phong.

Lý Hàn trầm giọng nói:

Nói tới đây, hắn nhìn Lý Hàn:

Thương Càng!

Nhanh chóng ăn xong, Việt Kỳ đột nhiên nói:

Trần Bắc Hàn khẽ gật đầu, như nghĩ tới điều gì, lại nói:

- Hình như ngươi từng nói, ngươi là Diệp Huyền?

Giữa trưa, Diệp Huyền không có ý tiếp tục luyện Ngự Kiếm thuật, mà bắt đầu nấu ăn.

Việt Kỳ nói ít, nhưng Diệp Huyền lại nói rất nhiều, lúc ăn cơm đều tìm đủ các loại chủ đề, mà Việt Kỳ thỉnh thoảng trả lời một hai câu, có lúc cũng chỉ “Ừm” một tiếng.

Diệp Huyền lập tức ngẩn người!

- Dưới núi, có một người tự xưng Diệp Huyền, nói muốn khiêu chiến thế hệ trẻ Thương Kiếm tông ta.

Diệp Huyền yên lặng một chút, đột nhiên để đũa xuống:

- Đúng vậy a!

- Chớ xuất thủ, người kia rất mạnh!

Diệp Huyền ngây người, sau đó gật đầu:

- Diệp Huyền? Rất nổi danh sao…

Trong điện, Việt Kỳ nói khẽ:

Diệp Huyền không trả lời, nhanh chóng chạy xuống núi.

Việt Kỳ nhìn Diệp Huyền:

- Việt sư tông, ta đi xem một chút, đến cùng là kẻ nào lại dám phách lối khiêu chiến Thương Kiếm tông ta!

Nói xong, hắn đứng dậy ra ngoài điện.

Ngay khi Diệp Huyền rời đi, Việt Kỳ đột nhiên nói:

Diệp Huyền!

Dùng ngón chân để nghĩ, cũng biết là Hộ Giới minh làm!

Hộ Giới minh!

Rất nhanh, thần sắc hắn lại trở nên âm lãnh, lại có người giả mạo hắn!

Nói xong, nàng tiếp tục ăn.

Chỉ một chốc, Diệp Huyền đã xuống chân núi, giờ phút này, ở đây đã có chừng hai trăm người, đều là đệ tử Thương Kiếm tông.

Cách Diệp Huyền không xa, chính là nam tử mặc áo gai kia!

Nhìn thấy người này, Diệp Huyền lập tức phẫn nộ, thế nên trực tiếp vọt tới, tốc độ cực nhanh, tựa như một đạo ánh sáng, nháy mắt đã vọt tới, tiếp đó, trong ánh mắt vô số người, hắn cầm kiếm chém xuống!

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Lực lượng trong kiếm bùng nổ như núi lửa, một cỗ lực lượng cường đại bắn ra.

Cảm nhận được cỗ lực lượng này, nam tử mặc áo gai chậm rãi mở mắt, trong mắt hắn ẩn một tia ngưng trọng. Một khắc sau, chân phải vạch nhẹ trên đất, hai tay kết thủ ẩn, đột nhiên đẩy mạnh về trước, một gợn sóng quỷ dị chấn động!

Oanh!

Hai cỗ lực lượng trực tiếp bộc phát, hai người liên tục lui lại, lui một cái, liền trọn vẹn mấy chục trượng!

Nam tử mặc áo gai nhìn qua Diệp Huyền:

Mà lần này, hai người ngang sức!

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, hai người cùng liên tục lùi lại, vừa lui, đã lui trọn vẹn ba mươi trượng!

Bành!

Đối với cận chiến, Diệp Huyền chưa từng sợ ai, tức thì, hắn nghiêng đầu tránh một cái, cùng lúc, tung cước đá về phần bụng nam tử mặc áo gai, mà nam tử mặc áo gai, cũng đồng thời xuất cước…

Cùng lúc đó, tay còn lại đã đánh tới đầu Diệp Huyền!

- Ta là cha ngươi!

Diệp Huyền đột nhiên cả giận:

- Thứ rác rưởi, lại dám giả mạo… dám giả mạo để tới Thương Kiếm tông ta gây rối, lão tử chém chết ngươi!

Nói xong, hắn trực tiếp cầm kiếm vọt tới.

Bên ngoài, một tên đệ tử Thương Kiếm tông trợn mắt hốc mồm:

- Vị sư huynh này… thật bạo lực…

Giờ khắc này, đám người tò mò nhìn Diệp Huyền.

Nơi xa, Diệp Huyền cầm kiếm vọt tới trước mặt nam tử mặc áo gai, lập tức chém xuống một kiếm.

Nam tử mặc áo gai hơi híp mắt lại, đưa tay lên chặn, vừa đưa tay, lại mạnh mẽ ngăn cản một kiếm của Diệp Huyền!

- Ngươi là người phương nào?

Đối diện, nam tử mặc áo gai nhìn qua Diệp Huyền:

Diệp Huyền vừa gia nhập Thương Kiếm tông, hơn nữa hắn lại chỉ hoạt động tới Vân Kiếm phong, cơ bản không ra ngoài, cho nên trừ Bách Lý Vân cùng Cổ Nguyệt, cơ bản không đệ tử Thương Kiếm tông nào biết hắn!

Nhìn thấy cảnh này, đám người đều sửng sốt, vô số người nhìn về phía Diệp Huyền, người này là ai?

Là lực lượng hai người va chạm tạo thành!

Mặt đất trước mặt lập tức biến thành một cái hố sâu lớn!

- Không ngờ tới, Thương Kiếm tông này trừ Thương Càng, còn có một yêu nghiệt như ngươi, ẩn giấu rất sâu, có điều, Diệp Huyền ta…

- Diệp Huyền?

Diệp Huyền đột nhiên cười to:

- Ngươi nói ngươi là Diệp Huyền?

Nam tử mặc áo gai lãnh đạm nói:

- Có vấn đề?

Diệp Huyền cười nói:

- Chư vị, ai cũng biết, Diệp Huyền là Kiếm hoàng…

Nói tới đây, hắn chỉ nam tử mặc áo gai:

- Tới, để chúng ta xem một chút, ngươi có phải Kiếm hoàng hay không! Nếu đúng, ngươi chính là Diệp Huyền, nếu không phải, ngươi chính là giả mạo, tới đây để vu oan giá họa!

Nam tử mặc áo gai nhìn chằm chằm Diệp Huyền, mặt không biểu tình:

- Ngươi còn không có tư cách để ta xuất kiếm!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên bước lên một bước, một bước này, mặt đất trước mắt Diệp Huyền trực tiếp nứt ra, ngay sau đó, một quyền đã nhanh chóng đánh tới.

Diệp Huyền cười lạnh, cũng bước lên, sau đó chém xuống một kiếm.

Oanh!

Quyền ấn ầm ầm vỡ nát!

Một kiếm chém vỡ quyền ấn, Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Ngươi, quá yếu!

Thanh âm vừa dứt, kiếm trong tay hắn đột nhiên chém ra.

Đối diện, người mặc áo gai bước lên một bước, một chỉ điểm tới, điểm rơi của một chỉ này, không gian lập tức rung lên, sau đó chấn ra như sóng nước, mà đạo không giạn gợn sóng này, lại mạnh mẽ chấn nát kiếm quang của Diệp Huyền, cũng bức kiếm của Diệp Huyền ngừng lại!

Ngự Pháp cảnh!

Đám người xung quanh kinh hô!

Có thể vận dụng không gian chi lực tới mức này, ít nhất cũng phải đạt tới Ngự Pháp cảnh! Hơn nữa, khoảng cách đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính cũng rất gần!

Trên không, kiếm của Diệp Huyền bị chặt lại, tựa như bị một cỗ lực lượng vô hình định trụ!

Mà đúng lúc này, tay phải Diệp Huyền cách không khẽ nắm, tựa như đang kéo kiếm lại!

Xoạt xoạt!

Tựa như có thứ gì đó vỡ vụn, kiếm vốn bị định trụ lập tức bay ra, bắn thẳng tới chỗ nam tử mặc áo gai!

Nhìn thấy cảnh này, nam tử mặc áo gai khẽ biến sắc, hai tay đột nhiên hợp lại.

Oanh!

Vừa hợp lại, trực tiếp giữ kiếm của Diệp Huyền trong tay!

Có điều, một thanh kiếm khác đã lặng yên xuất hiện sau lưng hắn.

Thuấn Không Nhất Kiếm!

Trong chớp mắt, nam tử áo gai có chút hoảng hốt, chân phải đột nhiên giẫm xuống, thân hình lập tức biến mất tại chỗ.

Lúc xuất hiện, đã tới sau lưng Diệp Huyền chừng chục trượng!

Thế nhưng, sau lưng hắn, vẫn xuất hiện một vệt kiếm hằn sâu, mà trong kiếm ngân, còn không ngừng rỉ máu!

Một kiếm vừa rồi, kém chút lấy mạng hắn!

Nam tử mặc áo gai gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Đến cùng ngươi là ai?

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Nếu ngươi đã liên tục truy vấn, vậy ta cũng không giấu diếm! Kỳ thực, ta, ta là cha thất lạc nhiều năm của ngươi!

Nghe vậy, đám người xung quanh lập tức hơi ngẩn ra, ngay sau đó, tiếng cười vang lên như sấm.

Nghe Diệp Huyền nói, nam tử áo gai thầm trở nên âm lãnh:

- Dù sao cũng là một vị yêu nghiệt, thế mà lại không biết tôn trọng cường giả?

- Tôn trọng?

Diệp Huyền cười lạnh:

- Với loại tiểu nhân giả mạo người khác, còn muốn tôn trọng cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận