Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1000: Dương Diệp

Một luồng năng lượng cực lớn từ trong hố đen lao ra, bao phủ lấy Giới Ngục tháp, phong ấn từng tầng một nát tan, tồn tại trong tháp cũng theo đó mà lao ra.

Ba thanh kiếm trên đỉnh tháp điên cuồng rung động, kiếm khí hủy thiên diệt địa hiển hiện ngăn cản năng lượng từ trong hố đen kia bay ra.

Oanh!

Thiên Địa nứt ra, ba động truyền khắp vũ trụ.

...

Ở một nơi rất xa, hai bên bàn cờ, một bên là nữ tử váy trắng, một bên là nam tử mặc thanh y.

- Xem ra, lịch luyện của Tiểu Huyền nên kết thúc rồi!

Nam tử mặc thanh y nói.

- Nhưng vẫn quá mạo hiểm, bản thân ngươi cũng không nắm chắc điều đó, ngươi rõ mà!

Nữ tử váy trắng nhấn mạnh.

- Sức mạnh truyền thừa? Ngươi định để hắn kế thừa thứ kia sao? Thứ đó quá cuồng bạo, dù là ngươi cũng chưa hẳn có thể hoàn toàn hấp thu được thứ đó!

- Ta tin ngươi lần này, nhưng với một điều kiện, dù có bất cứ đấu hiệu bất ổn nào xuất hiện, ta cũng sẽ ngăn hoạt động lần này của ngươi lại, ca ca của ta, không phải là vật thí nghiệm của ngươi.

- Hắn còn quá nhỏ bé để chấp chưởng Ngũ Duy!

Nam tử áo xanh hạ một quân cờ, bất tri bất giác, cờ đen của nam tử áo xanh đã vây chết cờ trắng của nữ tử váy trắng, Thiên Địa như ngừng lại.

- Hắn còn chưa hoàn thành hết khảo nghiệm mà ngươi năm đó để lại a.

- Được!

- Huyết mạch Dương gia ta, ý chí hắn mạnh tới đâu, ở Ngũ Duy này hắn sẽ mạnh tới đó, chỉ cần tiếp nhận sức mạnh truyền thừa mà ta tích cóp bao năm nay, hắn sẽ trở thành tân chủ nhân của Ngũ Duy này.

- Tới đây là đủ rồi, nó đã trưởng thành, đủ năng lực, đủ dũng khí, cũng đã đủ trách nhiệm. Thứ nó còn thiếu, đơn giản chỉ là một hệ thống Kiếm đạo thực sự, không phải mù đánh mù giết ở dưới hạ giới nữa. Thiên Địa này cũng đã đến lúc trọng chỉnh, ta cần Giới Ngục tháp để trấn áp cường giả trong thiên hạ, mà nó cũng cần trở về để chấp chưởng Ngũ Duy, có như thế, ta mới yên tâm đánh cược một lần!

- Đây là số mệnh của nó, và ta cũng tin tưởng nó. Biểu hiện mấy năm nay của Tiểu Huyền tuy cà lơ phất phơ, nhưng sâu trong linh hồn nó là một sự ương ngạnh mà ta cũng không sánh bằng, nó có thể làm được. Hơn nữa, nó cũng bất buộc phải làm, nếu không làm được, Thiên Địa này cũng khó tránh khỏi diệt vong, tổ chim đổ, há có thể còn trứng lành, đây là tạo hóa của nó, cũng là trách nhiệm của nó.

Hỗn Độn thế giới.

- Không sai, ta cũng chưa hoàn toàn có thể hấp thu được thứ đó, trong đó ngoài năng lượng truyền thừa, còn có oán niệm mà những kẻ chết dưới tay ta để lại, đương nhiên chúng sẽ không thể đại nghĩa mà thành toàn cho ta. Nhưng Tiểu Huyền thì khác, mẫu thân hắn là Cửu âm chi thể, hắn có cả Cửu âm chi huyết, mặc dù huyết mạch của ta quá bá đạo, đồng hóa hết thảy huyết thống khác của hắn, tuy nhiên, năng lực ẩn giấu của Cửu âm chi huyết vẫn còn được lưu lại, với sức mạnh của huyết thống của ta, nó có thể qua mặt được các oán niệm đó, thậm chí còn ngược lại, lừa các oán niệm đó trợ hắn một tay. Dù sao, với oán niệm mơ hồ không phân rõ phải trái của bọn hắn, thậm chí, còn tin tưởng người được kế thừa, sẽ theo di nguyện của bọn hắn mà chống lại ta, đây cũng là cơ hội báo thù duy nhất của bọn hắn.

Kiếm khí vô biên cùng năng lượng từ trong lỗ đen đột nhiên ngừng lại, tựa như bị ấn nút Pause, trong nháy mắt, đột nhiên yên diệt không vết tích.

- Được, vậy làm đi!

...

Thay vào đó, là hai người nam tử áo xanh cùng nữ tử váy trắng.

Việc nói ra thì lâu, nhưng mới chỉ xảy ra trong chớp mắt, đám Diệp Huyền còn chưa định thần lại, một loạt các việc đã xảy ra xong xuôi.

- Đây là phụ thân ngươi!

Nam tử mặc thanh y lần nữa vung kiếm lên, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi.

Nam tử mặc áo xanh lên tiếng.

Ba thanh kiếm trên đỉnh tháp theo đó mà bay đi, xuyên phá hư không, bay về sâu trong hỗn độn, một trong số đó, nhoáng lên một cái, bay về trong tay nam tử mặc thanh y.

- Tất cả cùng đi.

Diệp Huyền có chút do dự.

- Còn bọn họ...

Hai người đã xuất hiện trước mặt đám Diệp Huyền.

Thực ra không cần tới nữ tử váy trắng giới thiệu, ngay khi hai người họ xuất hiện, huyết dịch xao động trong cơ thể Diệp Huyền hắn đã nói cho hắn biết, người lạ mặt phía trước, có huyết mạch tương liên với hắn, còn đó là ai, dùng đầu gối cũng có thể biết.

Trước đó, hắn cũng đã đoán được huyết mạch của bản thân không tầm thường, nhưng cụ thể thế nào, hắn cũng không biết được.

- Theo ta.

Hố đen biến mất, một loạt tiếng hét thảm từ trong hố đen vang lên trước khi nó biến mất.

Nữ tử váy trắng ra hiệu cho Diệp Huyền ngừng lại, chỉ chỉ sang phía nam tử mặc thanh y.

Diệp Huyền lên tiếng.

- Tiền bối...

Nam tử áo xanh vung tay lên, Giới Ngục tháp lập tức an tĩnh bay vào trong tay hắn.

Một luồng bạch quan tản ra, bao lấy đám Diệp Huyền.

Nháy mắt, Thiên Địa động trở lại, nhưng chỗ nguyên bản, đã không còn bất cứ ai, thậm chí không còn cả dấu vết của sự chiến đấu.

...

Trong Giới Ngục tháp.

Tầng chín, Diệp Huyền đối diện hai người nữ tử váy trắng.

Nữ tử váy trắng điểm một chỉ về phía trước, vô số tin tức truyền qua cho Diệp Huyền, để hắn hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của bản thân.

Năm vạn năm trước, hắn xuất sinh, Thiên Địa vì đó mà biến sắc, báo trước một hồi loạn thế.

Kẻ địch của Dương Diệp tìm trăm phương ngàn kế muốn tiêu diệt biến số này từ trong trứng nước.

Dương Diệp lúc đó vì kế hoạch trọng chỉnh Thiên Địa, không thể không quyết tâm đẩy Diệp Huyền đi, cùng Độc Cô Huyên hạ giới.

Trong quá trình hạ giới, xuyên qua thời không phong bạo, chớp mắt đã qua gần năm vạn năm, rơi vào trước cửa Diệp gia ở Thanh thành.

May mắn được thiếu chủ Diệp gia lúc đó cứu, an dưỡng trong phủ.

Vì báo đáp, Độc Cô Huyên đã hỗ trợ Diệp gia Diệp gia trở thành một trong ba thế lực lớn nhất Thanh thành, mà cùng với đó, thiếu chủ Diệp gia lúc đó, cũng nguyện trở thành cha trên danh nghĩa của Diệp Huyền, đổi tên Diệp Huyền từ Dương Huyền thành Diệp Huyền.

Sau đó, Dương Diệp đánh bại đối thủ, tới bước mấu chốt trọng chỉnh Thiên Địa, muốn đón Độc Cô Huyên cùng Diệp Huyền về hoàn chỉnh tâm cảnh.

Lúc hạ giới, lại thấy Diệp Huyền dần trưởng thành, Dương Diệp quyết định để Diệp Huyền ở lại tiếp tục lịch luyện.

Ngoài ra, cũng để lại Giới Ngục tháp, mục đích, thứ nhất là bảo hộ Diệp Huyền, thứ hai, là áp chế huyết mạch trong cơ thể Diệp Huyền.

Huyết mạch của Dương Diệp quá bá đạo, trước đó là do Độc Cô Huyên áp chế, mà Dương Diệp đương nhiên không thể để Độc Cô Huyên ở lại, nên giao cho Giới Ngục tháp là việc đương nhiên.

Chuyện sau đó, mỗi bước đi của Diệp Huyền, đều được Dương Diệp thu vào trong mắt, đương nhiên, nếu chẳng may Diệp Huyền có vấn đề, Dương Diệp cũng tuyệt không cứu, cùng lắm, để cả thế giới Tứ Duy này bồi táng cùng Diệp Huyền là được.

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận